Hôn Trộm 55 Lần

Lục Cẩn Niên, Em Mang Thai (4)


trước sau

Kiều An Hảo cảm giác được cái tay đang cầm lấy tay của Lục Cẩn Niên đang bị kéo xuống từng chút một, đáy lòng cô càng sốt ruột, dưới tình thế cấp bách, cô liền trực tiếp nói ra lời tối nay mình muốn nói với Lục Cẩn Niên: "Lục Cẩn Niên, tối đêm thất tịch Valentine đó..."

Kiều An Hảo còn chưa nói mấy câu kế tiếp, mấy chữ "tối đêm thất tịch Valentine" này giống như ma chú khiến cả người Lục Cẩn Niên giống như phát điên, phản ứng cực kỳ mãnh liệt, người đàn ông vốn lạnh nhạt tựa như thay đổi thành một người khác, mạnh mẽ ấn cô lên vách tường, vươn tay ra bóp lấy cổ cô, bóp chết những lời kế tiếp cô muốn nói ra.

Kiều An Hảo cảm nhận được rõ hơi thở phái nam lạnh thấu xương, lực đạo anh bóp cổ cô hơi lớn, khiến cho cô khó thở, sắc mặt cũng theo đó mà đỏ lên.

Anh từ trên cao nhìn xuống cô, ánh mắt hung ác tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể xé nát cô, khuôn mặt lạnh lùng, hiện lên sự tàn ác bạo động: "Cô là tới tìm tôi nói chuyện một chút? Hay là tới nhắc nhở tôi, lúc trước tôi nực cười thế nào?"

Lục Cẩn Niên im lặng một giây, mở miệng lần nữa, cảm xúc đã có chút ổn định, lời nói ra bình thản mà cường thế, không để cho người khác có chút nghi vấn cùng làm trái: "Nếu tối nay cô tới tìm tôi là muốn nói chuyện với tôi, vậy tôi nói cho cô biết, không cần. Bởi vì những quá khứ này, đối với tôi mà nói đã không còn quan trọng nữa rồi."

Nói xong, Lục Cẩn Niên liền buông tay bóp cổ Kiều An Hảo ra, cẩm lấy cổ tay cô, không cho cô cơ hội phản kháng nào, trực tiếp kéo cô đến cửa phòng, kéo cửa ra, dùng sức đẩy cô ra ngoài, sau đó đóng cửa lại, khóa trái cửa.

Không có sự hiện hữu của cô, mới khiến cho thân thể căng cứng của Lục Cẩn Niên hơi có chút thả lỏng.

Anh đứng ở phía sau cửa trong chốc lát mới cất bước đi về hướng phòng ngủ, anh vốn muốn tắm rửa, nhưng lại tìm trong hành lý một gói thuốc, rút một điếu thuốc châm lửa.

Trong lúc anh chuẩn bị ngậm lấy điếu
thuốc, lại thoáng nhìn qua góc của hành lý, một cái điện thoại di động yên tĩnh nằm ở đó.

Anh nhìn chằm chằm vào cái điện thoại đó hồi lâu, mới vươn tay ra cầm nó lên, khởi động máy.

Sim trong điện thoại đã bị anh ném đi, sau khi bật nguồn thì hiển thị thông báo sắp hết pin, anh ngây ngẩn nhìn chăm chú vào bức ảnh chụp Kiều An Hảo trước kia mình cài làm hình nền trong chốc lát, mới mở mục tin nhắn ra.

Tin đầu tiên, là tin của anh và cô, thời gian là rạng sáng của bốn tháng trước.

Anh sững sờ hồi lâu, mới mở nội dung tin nhắn ra.

"Anh đừng chờ tôi, tôi sẽ không đi gặp anh."

Anh nhớ rất rất rõ dòng tin nhắn này, là lúc anh đợi cô ba ngày ba đêm ở trước nhà họ Kiều, cả người mệt mỏi tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể ngất đi, thì cô gởi tin tới.

Đó là tin nhắn hồi âm đầu tiên sau khi anh thu mua Hứa thị, sau khi anh đợi cô cả một đêm vào đêm thất tịch Valentine đó.

Cho tới bây giờ anh vẫn nhớ rõ, lúc đó anh kích động đến mức nào.

Nhưng đợi đến lúc anh nhìn thấy nội dung, anh mới biết, thì ra cô biết anh đợi cô... Chỉ là trốn không gặp mà thôi.

Đáy lòng anh hiện lên sự tuyệt vọng, tuy nhiên vẫn không hề từ bỏ như trước, anh vẫn níu kéo cô lại, nói: "Kiều Kiều, anh em yêu."

"Yêu em mười ba năm."

Hai tin nhắn kia giống như đá chìm đáy biển, chừng hai tiếng sau mới nhận được hồi âm.

"Anh xứng sao?"

"Tôi sẽ không để anh làm hại anh Gia Mộc."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện