Đã từng vì Hứa Gia
Mộc mà nói anh không xứng yêu cô, khiến anh không thể không buông tay
rời đi. Bây giờ lại quấn quít làm phiền đi theo anh từ Bắc Kinh tới nước Mỹ, còn luôn làm chuyện giống như đang tuyên thệ chủ quyền ngay trước
mặt Lucy, gọi anh là ông xã, nói đã mang thai đứa bé của anh.
Rốt cuộc là cô muốn như thế nào?
Có thể là ánh mắt của Lục Cẩn Niên quá dọa người, khiến Kiều An Hảo theo
bản năng cúi đầu, né tránh ánh mắt anh, nhỏ giọng nói: “Em làm rơi ví
tiền.”
Ví tiền cô thật sự đã bị mất, mặc dù là cô vứt nó.
Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm đầu xù xì của cô, không nói gì.
Kiều An Hảo giương mắt nhìn, liếc vẻ mặt anh một cái, còn sót lại chút tức
giận vừa nãy, khiến người ta không đoán được trong lòng anh nghĩ gì. Cô
có chút không xác định được tới cùng là anh tin mình hay không, vì thế
liền nhẹ nhàng ôm cánh tay anh, còn tay kia thì ra sức níu chặt áo anh,
rồi lục túi xách của mình ra, cúi đầu nhỏ giọng nói tiếp: “Thật sự đã
làm mất, em từ trong nhà ăn ra, rồi đi một đoạn đường sau đó đón một
chiếc taxi về khách sạn, lúc tính tiền mới phát hiện mình mất ví, nên
mượn tiền xe ở quầy lễ tân.”
Mặc dù những lời này là cô sử dụng
chút tâm tư nhỏ làm ra, nhưng khi cô thật sự nói với anh, trong đầu cô
không kìm nén được nhớ lại hồi trước lúc còn học đại học cô đi Hàng
Châu, ví tiền bị người ta đánh cắp, cô gửi cho anh một tin nhắn, anh
liền ngàn dặm xa xôi đến tìm cô, nhưng bây giờ, anh dành cho cô chỉ có
sự lạnh lùng và không đếm xỉa tới.
Trong lòng hơi chua xót, hốc
mắt cũng đỏ lên, mở miệng nói chuyện mang theo vài phần đáng thương:
“Lúc đầu bọn họ không cho em mượn, em nói có bạn bè ở đây, sẽ trả lại
cho họ, bọn họ mới đồng ý cho em mượn tiền, nhưng bọn họ không cho em
lên phòng nghỉ ngơi, nhất định cứ bắt em ngồi bên đường cái chờ anh trở
về, em chờ anh hơn hai giờ
anh mới về, em cũng chưa ăn cơm, em đói
bụng.”
Kiều An Hảo nhẹ nhàng nói, mỗi một chữ nói ra đều đâm vào trái tim Lục Cẩn Niên khiến anh hơi đau.
Mặc dù cô cúi đầu, anh không nhìn rõ mặt cô, nhưng từ lời nói của cô thì
trong đầu có thể nghĩ được bộ dạng tội nghiệp và tủi thân của cô.
Lục Cẩn Niên nhắm mắt lại, thầm hít một hơi, cố gắng kéo lý trí của mình
về, sau đó đưa tay lấy ví tiền, rút một tệp tiền rất dày từ trong đó ra
đưa cho Kiều An Hảo.
Kiều An Hảo nhìn thấy tiền thì lắc đầu,
không chìa tay ra lấy: “Số tiền này không đủ, phí sử dụng khách sạn một
đêm đều phải vài vạn.”
Lục Cẩn Niên nhíu mày, rút ra một tấm thẻ, đưa cho Kiều An Hảo: “Mật mã cô cũng biết.”
Đây là lần đầu tiên Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên gặp lại sau khi xa cách bốn tháng, anh dùng giọng điệu bình thường nói chuyện với cô, mặc dù vẫn
rất lạnh nhạt, nhưng trong đó không có cảm giác từ chối và bài xích như
trước, nhất là khi anh nói năm chữ “Mật mã cô cũng biết,” khiến cô không biết sao lại thế này, nước mắt cứ thế rơi từng giọt từng giọt, nện lên
tay áo anh mà cô gắt gao nắm chặt lấy.
Nước mắt ấm áp, lại khiến
đáy lòng Lục Cẩn Niên bỏng rát, anh cảm giác rất rõ ràng, thật vất vả
mới ép trái tim mình cứng rắn đã bắt đầu mềm xuống.
Kiều An Hảo
giơ tay lên, lau qua loa nước mắt trên mặt, ngẩng đầu nước mắt lưng
tròng nhìn Lục Cẩn Niên, tủi thân nói: “Em không cần tiền, em muốn ăn
cơm.”