Xin cơm…. Rõ ràng hai chữ rất buồn cười, nhưng lại khiến Lục Cẩn Niên không thể nào cười nổi.
Anh nhìn chằm chằm ánh mắt đầy nước của cô, trái tim vốn đang đấu tranh đã
không kiềm chế được thỏa hiệp xin thua, sau đó hoàn toàn mềm xuống.
Thậm chí anh còn rất muốn vươn tay ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng che chở yêu thương.
Quả thật anh rất đáng thương… Sau khi bị cô giẫm nát và tổn thương, nhưng
chỉ cần một giọt nước mắt của cô là có thể khiến anh bỏ xuống tất cả
canh cánh trong lòng.
Cánh môi Lục Cẩn Niên giật giật, giống như
đang bắt buộc mình không được nói lời gì ra khỏi miệng, nhưng cuối cùng
vẫn nói: “Cô đi vào trả tiền trước đi.”
Kiều An Hảo rất sợ mình
thả tay Lục Cẩn Niên thì anh sẽ ‘bỏ của chạy lấy người’ như dạo trước,
nên không chịu nghe lời Lục Cẩn Niên, ngoan cố đứng yên tại chỗ.
Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm Kiều An Hảo hai giây, cuối cùng cũng nhượng bộ, không nói gì xoay người, để Kiều An Hảo tùy ý nắm tay mình, đi vào
trong đại sảnh khách sạn.
Kiều An Hảo túm tay anh bị lực đạo của anh lôi kéo, chỉ có thể cất bước đi.
Cước bộ của anh đi rất nhanh, vì có thể giữ được tay anh cô đành phải chạy chậm dọc đường mới theo kịp.
Lục Cẩn Niên nghe thấy tiếng vang dồn dập của giày cao gót giẫm lên đường,
hơi nghiêng đầu, nhìn thấy cô bước liên tục, nên đi chậm lại.
Đi tới trước đại sảnh, cô lễ tân lễ phép thân thiện hỏi: “Chào anh, xin hỏi ngài cần giúp gì ạ?”
Lục Cẩn Niên không để ý tới, chỉ quay đầu, không nóng không lạnh nhìn
thoáng qua Kiều An Hảo, nói lời không có cảm xúc gì: “Bao nhiêu tiền?”
Kiều An Hảo giống như vợ bé bị ức hiếp, nhỏ giọng nói: “Bốn mươi.”
Lục Cẩn Niên rút tờ 100 ra, trực tiếp đặt trên bàn lễ tân, giống như không
vừa lòng bọn họ để Kiều An Hảo ngồi một mình trên sofa chờ đợi hai tiếng đồng hồ, ngay câu “Cảm ơn” cũng không thèm nói, trực tiếp phun ra một
câu “Không cần trả lại,” sau đó liền xoay người, đi tới cửa bước ra
ngoài đường.
Lục Cẩn Niên chặn một chiếc taxi bên đường, mở cửa xe nhìn
qua Kiều An Hảo, giọng cứng nhắc nói: “Lên xe.”
Lúc này Kiều An Hảo mới buông tay Lục Cẩn Niên ra, ngồi vào trong xe, sau
đó giống như sợ Lục Cẩn Niên đột ngột đóng cửa xe, một mình đi về, nên
rất nhanh nắm lấy vạt áo, kéo anh vào trong xe.
Lục Cẩn Niên hơi
nhíu mày không nói gì, nhưng phát hiện đáy lòng mình lại hưởng thụ hành
động mềm mại đáng thương như thế của Kiều An Hảo, anh cúi người chui vào trong xe theo cô, sau đó nói địa điểm với tài xế.
Dọc đường đi,
Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên không nói chuyện với nhau, mãi đến lúc taxi
dừng lại trước một nhà hàng, Kiều An Hảo mới phát hiện nhà hàng này là
nơi mà Lục Cẩn Niên và cô gái tóc vàng kia đã tới vào buổi tối, ghen
tuông trong lòng lại nổi lên, nhỏ giọng nói: “Em không thích ăn cơm
Tây.”
Dường như Lục Cẩn Niên ghét Kiều An Hảo đòi hỏi nhiều quá, cau mày.
Kiều An Hảo vội vàng sửa miệng: “Cứ ăn cơm Tây thôi.”
Từ đầu Lục Cẩn Niên không để ý tới cô, nói một câu xin lỗi với bác tài xế taxi sau đó lại nói ra một cái tên khác.
Lần này taxi dừng trước một nhà hàng cơm Trung.
Lục Cẩn Niên tính tiền xuống xe, nhìn thoáng qua vạt áo bị Kiều An Hảo nắm
chặt, nhưng cũng không phản ứng gì cả, chỉ chờ cô từ bên trong chui ra
sau đó liền sải chân bước tiếp đi vào phòng ăn.
Lục Cẩn Niên ngồi xuống cầm thực đơn trên bàn, trực tiếp ném tới trước mặt Kiều An Hảo.