Cô với anh mà nói, chính là độc dược, biết rõ sẽ bị mất mạng, nhưng lại không thể kiềm chế được muốn đi đến gần.
Giống như là hiện tại, rõ ràng bị cô gây thương tích đầy người, thương tích
đầy mình, chỉ cần nhìn cô uất ức, một giọt nước mắt, cả đêm cùng ngủ,
anh cũng đã bắt đầu muốn hãm sâu.
Anh không thể không thừa nhận,
bản lãnh của cô thật sự khá lớn, luôn có thể dễ như trở bàn tay liền nắm được sinh mệnh của anh, dao động tim của anh.
Anh vĩnh viễn sẽ
không thể nào hiểu, trên cái thế giới này, tại sao phải tồn tại một cô
gái như Kiều An Hảo, để cho anh không có nửa điểm phòng bị, tùy thời
cũng có thể vì một động tác lơ đãng của cô, đã phá vỡ thế giới của mình.
Anh lúc này rất tỉnh táo, tỉnh táo nhìn ý tưởng chân thật nhất từ đáy lòng của bản thân.
Cho dù cô từng chà đạp triệt để tôn nghiêm của anh, cho dù cô nói anh không xứng yêu cô, cô vì một người đàn ông khác không chịu tha thứ cho anh,
cô đối với anh là tàn nhẫn vô tình, từng bước từng bước đẩy ngã tất cả
của anh, đụng vào ranh giới cuối cũng của anh, nhưng là, anh vẫn đối với cô như thế chưa từng từ bỏ ý định, hay là muốn cùng cô một chỗ.
Anh hiểu được, anh vẫn luôn hết cách với cô, cho nên lúc ban đầu, bị cô vứt bỏ mình, anh mới một thân một mình đi tới “đất khách quê người”*. (*
nơi xa lạ)
Ngoài cửa sổ bóng đêm hoà thuận vui vẻ, ánh đèn mê ly.
Lục Cẩn Niên một điếu tiếp một điếu thuốc, hút không gián đoạn chút nào, nội tâm của anh cũng vẫn luôn không ngừng đấu tranh.
Bị thương làm cho quá triệt để, chỉ thiếu mất tự tin và dũng khí cơ bản nhất.
Những loại biểu hiện lúc này của cô, rõ ràng là muốn cùng anh ở cùng nhau,
nhưng anh vẫn cố tình không dám nghĩ tới phương diện kia.
Bởi vì anh cực kì sợ cái loại cảm giác từ trên đám mây rơi xuống địa ngục, nước sông chênh lệch với mặt biển đó.
Anh không bao giờ muốn để chính mình trải qua cảm giác đó nữa, hết hai lần
đến ba lần nếm trải cái loại kinh nghiệm sống không bằng chết đó.
Không ai biết, lúc ban đầu anh buông tha tình yêu của mình với cô, rốt cuộc
đã trải qua hành hạ như thế nào, cũng không người nào biết, anh rốt cuộc dùng bao nhiêu ngày
đêm không ngủ, mới dám nói mình chết tâm mà buông
tay.
Lục Cẩn Niên nghĩ tới đây, hơi hạ tầm mắt xuống, nhìn về
phía mình lúc này đang cầm điếu thuốc, mang theo đồng hồ đeo tay màu
đen.
Tâm như tro tàn, tro tàn lại cháy.
Hai loại lựa chọn, thế nhưng anh lại không biết nên lấy hay bỏ cái nào.
Lục Cẩn Niên cứ lẳng lặng như vậy ở trên sân thượng ngồi một đêm, cho đến
khi thành thị từ ngủ say đã theo ánh mặt trời lên cao trở nên náo nhiệt, anh rốt cuộc mới có phản ứng, từ trên ghế đứng lên, đi tới trước tủ
treo quần áo, cầm một bộ quần áo thay, sau đó sờ soạng ví tiền, đi ra
khỏi gian phòng trong quán rượu.
Ước chừng qua hơn một giờ, Lục
Cẩn Niên mới quay trở lại, trong tay ôm hai túi giấy, đặt ở trên sofa
phòng khách, sau đó đi về phía phòng ngủ, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, thấy
Kiều An Hảo vẫn còn đang ngủ say.
Tư thế ngủ của cô cũng không
tốt, chăn đắp bị cô đá hơn một nửa rơi xuống giường, lộ ra một mảng lớn ở phía sau lưng cùng một cái chân thon dài.
Lục Cẩn Niên nhìn một
lúc, đi lên trước, kéo chăn lên, đắp kín người cô, thuận tiện mở lớn
điều hòa trong phòng ngủ lên một chút, anh chăm chú nhìn cô rất lâu, mới xoay người đi ra khỏi phòng ngủ.
Sau đó một mình đi đến trước
cửa sổ sát đất trong phòng khách, hai tay nhét vào túi quần, mắt không
chớp một cái nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.
Đây là ngày trong bốn tháng tới nay Kiều An Hảo được ngủ ngon như vậy
Một giấc ngủ đến khi tỉnh, khi mở mắt ra, đã là một giờ chiều.
Cô lung tung nắm tóc, mắt buồn ngủ mơ hồ ngồi dậy, có chút mờ mịt nhìn
quanh hoàn cnhr xung quanh một vòng xong, lúc nhìn thấy tây trang của
đàn ông được treo ở một bên thì cô mới giật mình tỉnh táo lại.