Chuyện xảy ra tối
qua, giống như một thước phim trong đầu của cô, từng phần từng phần xẹt qua, sau đó Kiều An Hảo liền nhìn quanh phòng ngủ, thấy không có bóng
dáng của Lục Cẩn Niên, cho là Lục Cẩn Niên đã bỏ đi, cô nhảy từ trên
giường xuống, sau đó không nhận thấy được toàn thân mình không mặc đồ,
liền chạy ra khỏi phòng ngủ.
Lục Cẩn Niên đứng ở trước cửa sổ sát đất phòng khách, nghe được tiếng mở cửa sau lưng, theo bản năng quay
đầu, thấy Kiều An Hảo không mảnh vải che thân, chân mày nhíu chặt lại,
sau đó liền quay lưng lại, lạnh lùng nói: "Mặc quần áo vào rồi ra đây."
Kiều An Hảo bị Lục Cẩn Niên nhắc nhở như vậy, mới phát hiện mình không mặc
gì, mặt đỏ bừng, vội vàng trở về phòng ngủ, đóng sập cửa.
Kiều An Hảo tắm rửa sạch sẽ, khoác áo tắm đi ra, thấy bên giường đã có một bồ đò mới tinh còn chưa bỏ nhãn nằm ngay ngắn.
Chắc là Lục Cẩn Niên tỉnh dậy sớm nên giúp cô mua đồ.
Kiều An Hảo sấy khô tóc, buộc lại, sau đó mặc đồ, rồi đi ra.
Lục Cẩn Niên đã sắp xếp thức ăn gọn gàng ở trên bàn cơm, nghe được tiếng động ở cửa, khẽ gật đầu: "Tới đây ăn đi.”
Sau đó liền thuận thế ngồi ghế ở sau lưng.
Kiều An Hảo đi tới, trước quan sát nét mặt Lục Cẩn Niên một chút, phát hiện
không tức giận cũng không có bất kỳ dấu hiệu chất vấn, trong lòng bình
tĩnh, mới ngồi xuống.
Lục Cẩn Niên đưa cho Kiều An Hảo một đôi đũa, ý bảo cô ăn cơm.
Kiều An Hảo hoàn toàn yên tâm, cúi đầu ăn đồ, trong lòng còn đang suy nghĩ,
đề nghị của Triệu Manh có thể tin, Lục Cẩn Niên tức giận, thế nhưng lại
ăn như thế này.
Kiều An Hảo ngủ lâu như vậy, có chút đói rồi, cộng thêm tâm tình khá tốt, khẩu vị cũng ngon hơn, ăn say sưa ngon lành.
Lục Cẩn Niên ngồi ở một bên, chỉ động hai chiếc đũa,
liền để xuống, tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn chằm chằm Kiều An Hảo.
Mãi cho đến Kiều An Hảo ăn no, để đũa xuống, Lục Cẩn Niên mới rút khăn
giấy ướt, đưa cho Kiều An Hảo, sau đó đứng dậy, đi đến trước sô pha
phòng khách, giống như đang suy tư điều gì vậy, sau một lúc lâu, liền
khom người cầm một hộp thuốc từ trên bàn trà, đi tới một bên máy đun
nước trước, rót một ly nước, đi tới trước bàn ăn, để ly nước trước mặt
Kiều An Hảo, sau đó do dự khoảng mười giây, đưa hôp thuốc tới: "Uống cái này đi."
Kiều An Hảo đang cầm khăn ướt lau tay, trên mặt còn
mang theo một nụ cười, nhìn thấy hộp thuốc Lục Cẩn Niên đưa tới trước
mặt mình thì ngẩng đầu, hỏi một câu: "Cái gì vậy?"
Lục Cẩn Niên không lên tiếng.
Kiều An Hảo nháy mắt hai cái, mới nhìn hộp thuốc trong tay anh, rồi nét mặt
trắng bệch, liền nắm chặt khăn giấy trong tay, vẻ mặt tràn đầy kinh
ngạc, sau một lúc lâu, mới ngẩng đầu lên nhìn Lục Cẩn Niên, đáy mắt mang theo vài phần không hiểu: "Tại sao cho em uống cái này?"
Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm gương mặt của cô một hồi, đặt hộp thuốc trên bàn,
cũng không trả lời vấn đề của cô, mà cầm túi của mình , móc ra vé máy
bay, đặt bên cạnh hộp thuốc , bình tĩnh nói: "Uống thuốc, tôi đưa cô
tới đi sân bay."