Kiều An Hảo nhìn vé máy bay từ Los Angeles bay đi Bắc Kinh, đại não hoàn toàn bối rối.
Triệu Manh không phải nói chỉ cần ngủ với Lục Cẩn Niên, anh ấy sẽ cùng cô ở
cùng một chỗ lần nữa sao? Dù anh đang quay lưng, không phải nói chỏ cần
cô mang thai đứa bé đến đòi thì anh sẽ cưới cô sao?
Nhưng tại sao, Triệu Manh… con đường phía trước cùng đường lui, đều bị Lục Cẩn Niên lấp kín?
Cô không thể về nước, cô cũng không muốn uống thuốc tránh thai. . . . . . Rốt cuộc cô phải làm sao?
Kiều An Hảo trở nên hốt hoảng, trong lúc bất chợt liền nghĩ đến tin nanh của Triệu Manh, nói nếu như Lục Cẩn Niên còn kiêu ngạo, cứ tiếp tục ngủ,
ngủ đến khi anh ta không còn kiêu ngạo mới thôi. . . . . .
Kiều
An Hảo giống như bắt được cây cứu mạng, bất chợt từ trên ghế đứng lên,
ôm cổ của Lục Cẩn Niên, ngẩng đầu lên, ngăn chận môi của anh, thậm chí
cô còn thò một tay ra, sờ bên hông của Lục Cẩn Niên, dùng sức đi vào bên trong.
Chỉ là tay của cô di chuyển chưa được một tấc, liền bị
Lục Cẩn Niên bắt được, sau đó liền cả người bị anh chậm rãi kéo ra,
giống như là giữ một khoảng cách, anh còn lui về sau một bước, trên mặt
vẻ mặt lại lạnh nhạt: "Thời gian cất cánh chỉ còn lại chỉ là hai giờ, cô uống thuốc đi, tôi đi xuống lầu giúp cô trả phòng."
Nói xong Lục Cẩn Niên liền buông lỏng tay Kiều An Hảo chỉnh sửa áo vừa bị Kiều An
Hảo làm cho có chút xốc xếch, cất bước đi ra ngoài.
Quấn quít bám chặt lấy hay làm nũng giả bộ đáng thương bỏ thuốc, phương pháp có thể
sử dụng, Kiều An Hảo đều dùng, tuy nhiên vẫn như cũ không thay đổi được
Lục Cẩn Niên hồi tâm chuyển ý, cô cũng không nói được mình tuyệt vọng
hay là tức giận, trong lúc bất chợt cầm hộp thuốc trên bàn, ném
về phía
anh: "Muốn uống, anh tự uống đi, em không cần!"
Lục Cẩn Niên bị cô hung hăng đánh tới, bước chân ngừng lại.
Kiều An Hảo lại đưa tay cầm lấy vé máy bay, không nói lời nào xé thành
mảnh nhỏ, dụng hết toàn lực né tới Lục Cẩn Niên, mảnh vụn bay lả tả đầy
đất, dường như cảm giác được không đủ, cô bước nhanh tới sau lưng Lục
Cẩn Niên, nhặt hộp thuốc lên, dụng hết toàn lực lấy thuốc ra, sau đó
ném xuống đất, dùng sức giẫm, vừa giẫm, nước mắt của cô vừa tuôn rơi
xuống, giẫm thành bột màu trắng, cô mới bỏ qua, cảm thấy lòng không đủ
hả giận, sau đó liền chạy tới ghế sa lon, ôm gối, từng cái từng cái ném
về phía Lục Cẩn Niên, đến khi không có đồ nào có thể ném được nữa, Kiều
An Hảo giống như là mất đi toàn bộ sức lực, ngồi xổm dưới đất khóc to,
cô tức giận ngẩng đầu lên, trên mặt mang theo nước mắt, trừng mắt nhìn
Lục Cẩn Niên: "Lục Cẩn Niên, rốt cuộc anh muốn thế nào? Dù là anh tức
giận, cũng phải có giới hạn chứ?"
Lục Cẩn Niên bị Kiều An Hảo một phen quấy nhiễu, khiến trong lòng có chút phiền não, suy nghĩ cả đêm
thật vất vả ra quyết định, bắt đầu dao động, anh cau mày nhìn hồi lâu,
sau đó cất bước đi tới trước mặt cô, ngồi xổm xuống, vươn tay, lau nước
mắt trên mặt cô, động tác rất dịu dàng, nhưng Kiều An Hảo cảm giác được
cũng là xa cách không cách nào chạm đến.