Hôn Trộm 55 Lần

Giấy Chứng Nhận (11)


trước sau



Một người đàn ông cho một người phụ nữ cam kết tốt nhất, đó chính là hôn nhân, giống như một người phụ nữ cho một người đàn ông mình tin cậy nhất, cũng chính là hôn nhân.

Hôn nhân đối với kẻ nào mà nói, đại khái là trên thế giới này, là điều quý báu nhất rồi.

Mà cô lại nguyện ý dùng hôn nhân tới nói cho anh biết, cô thích anh.

Nếu cô nguyện ý dùng cả đời cũng giao cho anh, như vậy, anh sẽ bất chấp mọi thứ một lần nữa.

Nghĩ tới đây đáy mắt Lục Cẩn Niên hiện lên vài phần đau thương.

Cuối cùng, anh vẫn thua bởi cô.

Cô một lần lại một lần đụng vào ranh giới cuối cùng của anh, anh bao nhiêu lần nhưng không sửa, một lần lại một lần vì cô mà bỏ ranh giới cuối cùng. .

Nhưng vậy thì trách được người nào?

Ai bảo anh cả đời này, trừ cô, không thể yêu những người khác.

Máy bay hạ xuống Bắc Kinh, đã ba giờ chiều.

Mùa đông Bắc Kinh gió lớn, mặc dù mặt trời sáng rỡ, tuy nhiên vẫn như cũ lạnh làm cho người ta run rẩy.

Lục Cẩn Niên trước khi rời đi đã ngồi xe taxi tới sân bay, cho nên nơi này cũng không có xe riêng, hai người xếp hàng chờ một xe taxi.

Vừa lên xe,người lá liền hỏi: "Hai người đi nơi nào?"

Lục Cẩn Niên không hề nghĩ ngợi nhàn nhạt mở miệng nói: "Cục dân chính."

"Yes Sir." Người lái xe là một người chính gốc Bắc kinh, nói giọng đặc trưng của Bắc Kinh , nói xong liền chạy xe.

Lái xe đi không bao xa, Lục Cẩn Niên ngồi ở bên cạnh Kiều An Hảo lại lên tiếng nói: "Bác tài, đi đến chung cư."

"Cái gì? Không phải cục dân chính sao?" Người lái xe nghi ngờ hỏi ngược một câu.

Trong nháy mắt sắc mặt Lục Cẩn Niên trầm xuống.

Kiều An Hảo vội vàng giải thích: "Hộ khẩu của tôi không có ở trên người."

Vẻ mặt Lục Cẩn Niên khẽ tốt hơn nhiều, không để ý đến Kiều An Hảo, chỉ là nói một câu: "Nghe cô ấy."

Còn chưa tới mười lăm tháng giêng, người ở thủ đô rất ít, cũng không kẹt xe, chỉ nửa giờ, ã tới nay khu chung cư.

Lục Cẩn Niên thanh toán tiền xe, hai người đi thang máy đến phòng trọ của Kiều An Hảo.

Kiều
An Hảo mở cửa, giầy cũng không đổi, trực tiếp chạy vào phòng ngủ.

Lục Cẩn Niên tùy tiện ném rương hành lý vào bên cạnh tủ giày, quan sát chỗ ở của Kiều An Hảo, thấy trên bàn ăn có một vài hộp đồ ăn sẵn chưa dẹp, trên ghế sa lon ném tạp chí cùng áo lót lung tung, khẽ cau mày, theo bản năng cất bước đi tới, giúp cô chỉnh sửa một chút, kết quả là thấy trên khay trà để một bao thuốc lá, phía dưới đè một trang giấy.

Động tác của Lục Cẩn Niên trong nháy mắt ngừng lại, qua một hồi lâu , anh mới vươn tay, cầm hộp thuốc lá kia cùng tờ giấy kia lên.

Anh mở tờ giấy kia ra, chữ viết quen thuộc cùng lời nói quen thuộc, cứ như vậy chạy vào trong mắt anh.

Thì ra là, búp bê đó, đã bị cô làm vỡ.

Sau một lúc lâu, Lục Cẩn Niên lại mở ra bao thuốc lá, đếm, có 18 điếu thuốc, quả nhiên là hộp thuốc anh đã từng để vào hộp thuốc trong đoàn phim”Thần kiếm”.

Đó là lúc anh rời đi trong vòng bốn tháng, trừ mùa xuân, chỉ một lần duy nhất trở về nước.

Lúc ấy anh trở lại, là bởi vì ngày giỗ của mẹ, thật ra thì không muốn đi thăm cô, nhưng cho thắp hương cho mẹ xong, lại mua vé máy bay, đi Giang Tây.

Một đêm kia, bản thân muốn rời đi, sau đó nghe được trong phòng cô truyền đến tiếng kêu cứu mạng.

Bên tai truyền đến tiếng bước chân, Lục Cẩn Niên vội vàng thả giấy cùng bao thuốc lá lại chỗ cũ, xoay người, liền thấy Kiều An Hảo cầm hộ khẩu, từ trong phòng ngủ chạy ra.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện