"Đi thôi." Kiều An Hảo nhẹ nhàng nói, đợi đến khi Lục Cẩn Niên đi tới cửa , mới bước đi theo phía sau anh.
Lúc sắp đi đến cửa, Kiều An Hảo bỗng như nhớ tới thứ gì đó, đột nhiên bảo: "Khoan đã!"
Trong lòng Lục Cẩn Niên tưởng rằng Kiều An Hảo muốn đổi ý, toàn thân run lên
bần bật, bước chân ngưng lại, khuôn mặt biến sắc quay đầu, lại thấy Kiều An Hảo đang chạy nhanh đến trước ngăn kéo, kéo ra kéo vào một hồi lâu
cầm lấy chìa khóa xe, sau đó lại nhanh chóng chạy về phía cửa, ngẩng
đầu nhìn anh, nét mặt tươi cười, rạng rỡ như hoa buổi sớm nói: "Đi nào."
Thì ra là cô ấy chỉ muốn đi lấy chìa khoá xe. . . . . . Lục Cẩn Niên thầm thở phào nhẹ nhõm, quay đầu bước ra khỏi phòng.
Hai người cùng từ trong thang máy đi xuống bãi đậu xe, Kiều An Hảo cầm chìa khóa hướng về phía một chiếc xe Audi màu đỏ ấn xuống một cái, cửa xe
liền tự động mở ra, sau đó cô đem chìa khóa xe giơ trước mặt Lục Cẩn
Niên, Lục Cẩn Niên hiểu ý nhận lấy chìa khóa, kéo cửa bên ghế lái ngồi
xuống.
Tầm bốn giờ hai mươi phút, xe dừng lại ở trước cửa trụ sở hành chính dân sự.
Lục Cẩn Niên vừa tắt động cơ xe, Kiều An Hảo liền cởi dây an toàn, vươn tay đẩy cửa, bộ dạng chuẩn bị xuống xe.
Lục Cẩn Niên ngồi ở ghế lái không động đậy, mà âm trầm gọi Kiều An Hảo một tiếng: "Kiều Kiều."
Kiều An Hảo quay đầu, nhìn ánh mắt đen nhánh nhiễm vẻ nghi hoặc của anh thì "Hả" một tiếng.
Trực giác nói với Lục Cẩn Niên rằng không cần phải nói gì nhiều, chỉ cần cứ
thế đưa cô đi qua cánh cổng này, kiểm tra sức khoẻ, chụp hình, đóng dấu là cô đã danh chính ngôn thuận trở thành vợ của mình rồi.
Nhưng anh lại ngập ngừng, sau đó mới nhẹ giọng hỏi: "Kiều Kiều, em muốn kết hôn với anh thật sao?
Không biết cảm giác của cô có đúng không nhưng bị Lục Cẩn Niên bỏ rơi nhiều
lần như vậy nên khi Kiều An Hảo vừa nghe anh hỏi câu này thì trong lòng
bỗng có chút bất an, theo bản năng liền vươn tay, níu lấy ống tay áo
anh: "Lục Cẩn Niên, không phải là anh muốn
đổi ý chứ?"
Nhìn lo sợ hiện rõ trên khuôn mặt cô, anh cảm thấy thật có lỗi, muốn xin lỗi vì đã khiến cô lo lắng nhưng sự bất an trong lòng khiến cho anh không an tâm.
Lục Cẩn Niên vươn tay cởi dây an toàn, nhàn nhạt nói: "Đi thôi."
Kiều An Hảo không lên tiếng, gật đầu một cái, xuống xe trước, sau đó đi vòng qua cửa xe bên ghế lái, đợi đến khi Lục Cẩn Niên vừa xuống xe liền cầm
lấy tay của anh giống như là sợ anh chạy mất .
Lục Cẩn Niên cúi
đầu, nhìn bàn tay nhỏ nhắn của Kiều An Hảo đang cầm lấy tay mình, khuôn
mặt lại dịu dàng thêm vài phần, tăng thêm chút lực siết lấy tay cô, đóng cửa xe, kéo cô đi tới đại sảnh cục dân chính.
Bước lên cầu thang dẫn tới cánh cửa cục dân chính, Lục Cẩn Niên lên tiếng: "Qua cánh cửa này, em cũng sẽ không thay đổi chứ?"
Kiều An Hảo "Ừ" một tiếng, vẻ mặt kiên định nói: "Cùng vào nhé."
Lục Cẩn Niên đứng bất động tại chỗ, lần thứ hai tiếp tục nói: "Còn nữa, anh sẽ không ly dị."
Kiều An Hảo gật đầu cật lực như gà mổ thóc, dùng cằm hất về phía cục dân chính, gấp gáp thúc dục: "Đi nhanh nào."
Lục Cẩn Niên vẫn không có động đậy, lần thứ ba lại tiếp tục nói: "Em chắc chắn là em đã suy nghĩ kỹ?"
Kiều An Hảo bị thái đôn mè nheo của Lục Cẩn Niên làm cho lo lắng, đã đến tận cửa cục dân chính, chẳng lẽ anh lại muốn lâm trận bỏ chạy.
Kiều An Hảo không nói nữa, trực tiếp ôm chặt lấy cánh tay Lục Cẩn Niên, dùng hết sức kéo anh vào trong đại sảnh cục dân chính.