Trong đại sảnh có
nhân viên tiếp tân đến hỏi bọn họ đến để làm thủ tục kết hôn hay thủ tục ly hôn, sau đó đưa cho hai người hai tờ giấy.
Kiều An Hảo lôi
kéo Lục Cẩn Niên ngồi ở quầy trước, không chút do dự liền cầm bút, bắt
đầu điền thông tin, đến khi gần viết xong rồi mới phát hiện Lục Cẩn Niên ngồi bên cạnh đến cả bút cũng chưa cầm lên.
Kiều An Hảo vội vàng đem bút trong tay của mình đưa tới trước mặt Lục Cẩn Niên, nhìn thấy
hắn vẫn không có ý cầm lấy liền đem bút nhét vào tay anh, trong lòng như lửa đốt: "Anh điền nhanh đi."
Lục Cẩn Niên nhìn Kiều An Hảo một cái, sau đó tầm mắt liền rơi xuống phần giấy đã được cô viết kín, ánh mắt có chút đờ đẫn.
Thì ra là cô ấy thật sự muốn kết hôn với mình. . . . . . Như vậy có phải hay không chứng minh cô ấy thật sự yêu mình?
Lục Cẩn Niên ngây ngẩn, khiến trong lòng Kiều An Hảo vô cùng bất an, con
ngươi đảo quanh hai lần rồi rút bút từ trong tay anh, sau đó lôi tờ giấy trước mặt anh viết vào đó ba chữ "Lục Cẩn Niên", nhân viên bên cạnh vô
tình nhìn thấy liền lên tiếng nhắc nhở: "Thật xin lỗi, tiểu thư, tài
liệu kết hôn là phải chính người đó viết."
Nhưng Lục Cẩn Niên
không viết thì biết làm sao. . . . . . Kiều An Hảo cắn cắn cây bút, nhìn về phía nhân viên làm việc, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Nhưng anh ấy không
biết viết chữ thì làm thế nào?"
". . . . . ." Nhân viên làm việc
trầm mặc một chút, trực tiếp quay đầu nhìn Lục Cẩn Niên hỏi: "Tiên sinh, xin hỏi có phải là ngài tự nguyện kết hôn không?"
"Vâng" Kiều An Hảo không chờ Lục Cẩn Niên lên tiếng, liền chắc chắn trả lời.
". . . . . ." Nhân viên làm việc trầm mặc một hồi, lần nữa cầm tới tập tài liệu mới tinh, đặt trước mặt Lục Cẩn Niên: "Tiên sinh, nếu như là ngài
tự nguyện kết hôn, phiền ngài điền vào phía dưới."
Kiều An Hảo
nhíu lại đôi lông mày thanh tú, đáng thương cúi đầu nhìn ba chữ "Lục Cẩn Niên" do chính tay mình viết, chẳng phải ý anh
là muốn huỷ bỏ sao.
Cô liền nảy sinh lo lắng, hơi thấp thỏm nhìn về Lục Cẩn Niên.
Lục Cẩn Niên hướng về phía nhân viên làm việc khẽ gật đầu một cái, từ trong túi của mình lấy ra cây bút, rút tờ giấy về phía mình, lưu loát viết
vào .
Lúc này Kiều An Hảo mới thầm thở phào nhẹ nhõm, thời điểm
Lục Cẩn Niên điền hết tờ thứ nhất cô đặc biệt ân cần vươn tay giúp anh
lật sang tờ khác.
Kế tiếp là một loạt quá trình, kiểm tra sức
khoẻ, chụp hình, đóng lệ phí, đọc lời thề kết hôn, đóng dấu. . . . . .
Mặc kệ là quá trình có rắc rối rườm rà như thế nào, biểu hiện của Kiều
An Hảo vẫn cực kỳ hăng hái, giống như không thể chờ đợi thêm.
Không phải là Lục Cẩn Niên không muốn hăng hái, không muốn không thể chờ đợi, mà là thấy Kiều An Hảo như vậy làm cho anh có một loại cảm giác cô
hiện tại chỉ là ảo giác của mình.
Từ cục dân chính đi ra là đã hơn năm giờ, là giờ cao điểm, trên đường phố xe tới xe lui, nối đuôi nhau cả một dãy dài.
Lục Cẩn Niên kéo cửa xe ra, Kiều An Hảo ôm một đống giấy tờ ngồi lên, sau
đó đảo mắt nhìn, đợi đến khi Lục Cẩn Niên lên xe mới cầm hộ khẩu hộ khẩu đưa cho anh: "Anh cầm đi."
Lục Cẩn Niên rút ra chứng minh nhân
dân: "Hộ khẩu đặt ở chỗ của em đi, sau anh sẽ dẫn em đến đồn công an rồi đem hộ khẩu của em tới đây."
"Vâng." Kiều An Hảo đáp một tiếng,
đem hộ khẩu của hai người hộ khẩu gộp lại với nhau, cẩn thận bỏ vào ngăn trong cùng của túi xách, bộ dạng như sợ sẽ rơi mất.