Lâm Thi Ý giống như
là nghe được chuyện cười, ha ha khẽ cười một tiếng: "Nếu thật là có bản
lãnh như vậy, Kiều An Hảo, không biết có thể làm phiền cô gọi điện
thoại, kêu bạn trai cô tới đây, để cho mọi người chúng tôi đều biết hay
không?"
Triệu Manh vừa rồi đơn giản là vì tức giận tới đỏ mắt, căn bản là không có suy nghĩ, thuận miệng nói ra những lời đó.
Lúc này bị Lâm Thi Ý hỏi ngược lại, Triệu Manh mới bỗng nhiên hồi hồn, sau đó quay đầu, nhìn về phía Kiều An Hảo.
Thật ra thì cô không có nói láo, Kiều An Hảo là vợ của Lục Cẩn Niên, mà Lục
Cẩn Niên cũng đúng là có những thứ bản lãnh mà cô đã nói kia, chỉ là. . . . . . Mới vừa rồi cô không có lựa lời mà nói, nếu như lúc này không gọi Lục Cẩn Niên tới, hình như sẽ thật sự biến thành cô đang nói* (nói
khoác) rồi.
Huống chi, gần như tất cả người trong studio đều ở chỗ này nghỉ ngơi, cũng đều thấy được chuyện mới vừa rồi.
Không làm được đợi lát nữa cô còn có thể làm hại Kiều An Hảo bị Lâm Thi Ý giễu cợt* (châm chọc). . . . . .
Triệu Manh thật ra cũng ý thức được mình mới vừa rồi quá mức hấp tấp, nhưng
đã đến tình trạng này, đã là “cởi hổ khó xuống”, cô chỉ đành dùng cánh
tay đụng đụng Kiều An Hảo, dùng âm lượng chỉ có hai người có thể nghe,
nói: "Kiều Kiều, cậu hãy gọi điện thoại cho Lục ảnh đế đi, nếu không
chúng ta sẽ bị mắc cở chết người."
Kiều An Hảo mặt không đổi sắc
nhìn một vòng những người chung quanh, cũng tiến tới bên tai Triệu Manh, học bộ dáng của cô, dùng âm lượng chỉ hai người có thể nghe được, nói:
"Mình không biết số điện thoại của Lục Cẩn Niên."
Thật sự cô không biết số điện thoại của Lục Cẩn Niên.
Trước đó anh sài số điện thoại kia, nhưng bị ngưng sử dụng, từ khi anh trở về nước đến bây giờ, cũng chưa có dùng lại.
"Không thể nào?" Triệu Manh vốn là tự tin tràn đầy, trong nháy mắt biến thành
bóng cao xu xì hơi, ỉu xìu thành một cục: "Vậy lần này xong thật rồi. . . . . ."
Xuất thân Kiều An Hảo thật là không tệ, chỉ là, dù là khá hơn nữa, Lâm Thi Ý thật là không tin Kiều An Hảo có thể kéo ra
một
người như trong miệng Triệu Manh nói, có thể trong vìa phút đồng hồ để
cho một người đầu tư hơn một tỷ để dừng chụp.
Hiện tại Lâm Thi Ý
thấy bộ dạng Kiều An Hảo cùng Triệu Manh xì xầm nói nhỏ, càng thêm khẳng định Triệu Manh đang khoác lác, nhất thời trở nên sảng khoái, cười cười tỏ vẻ hỏi: "Thế nào? Khoác lác không có kịch bản, tự mình đào hố chôn
mình?"
Triệu Manh theo bản năng nhắm hai mắt lại, thật đúng là
nghĩ cái gì thì có cái đó, sau đó không biết Lâm Thi Ý sẽ giễu cợt như
thế nào.
"Chỉ là, đúng là có một chiếc xe rất tốt, ngày ngày đưa
cô Kiều ra vào đoàn phim, chỉ là dạo này, mua được xe tốt có rất nhiều
người không nhất định phải là một người thật lợi hại." Lâm Thi Ý nghĩ
tới đây, trong lúc bất chợt liền cong khóe môi đỏ mọng nở nụ cười: "Cô
Kiều, chẳng lẽ người ngồi trong xe là một người đàn ông lớn tuổi có thể
xứng vai cha cô sao? Cô không có mặt mũi để cho hắn ta đi xuống gặp mọi
người?"
Lời nói kia của Lâm Thi Ý, đưa đến không ít lấy lòng người của cô ta, đi theo cười nhỏ lên một tiếng.
"Lâm Thi Ý, cô tạm thời đừng so sánh chuyện buồn nôn mà cô hay làm lên người khác, như ai cũng giống cô. . . . . ." Triệu Manh nghe nói như thế,
trong nháy mắt lại xù lông, chỉ là lời của cô vừa mới nói được một nửa,
liền bị Kiều An Hảo vươn tay, kéo cánh tay cô ngăn cản.
"Kiều Kiều?" Triệu Manh quay đầu, nhìn về phía Kiều An Hảo.
Kiều An Hảo nhìn về phía Triệu Manh nở nụ cười, chỉ túi xách của mình một
chút, nhẹ nhàng mềm mại nói: "Đưa điện thoại di động cho mình."
"Kiều Kiều, không phải là cậu không biết số điện thoại của Lục ảnh đế sao?"
Khi Triệu Manh đưa điện thoại di động đến tay của Kiều An Hảo, còn tiến
tới bên tai cô nhỏ giọng hỏi thăm một câu.