Kiều An Hảo nghe thấy tiếng Lâm Thi Ý, hơi hơi cúi đầu, khóe môi gợi lên một tia cười lạnh.
Hóa ra, không phải cô và Lâm Thi Ý bình yên vô sự, mà chỉ là trời yên biển lặng trước cơn bão.
Trong khoảnh khắc Lâm Thi Ý mở miệng nói chuyện, Triệu Manh chợt sáng tỏ tại sao kịch bản lại bị đổi thành như vậy, cô không thể bình tĩnh được như
Kiều An Hảo, hốc mắt trong chốc lát liền đỏ lên.
“Là chuyện kịch
bản sao?” Lâm Thi Ý không quan tâm tới việc Kiều An Hảo và Triệu Manh
không để ý tới mình, vừa nói vừa mở kịch bản trong tay mình ra xem, sau
đó giả bộ giật mình: “Á, sao lại sửa kịch bản thành như thế này…”
Triệu Manh vốn đã không ưa Lâm Thi Ý, lúc này lại nghe thấy những lời giả mù
sa mưa của cô ta, cộng thêm kịch bản bị thay đổi hoàn toàn, liền xù lông không nghĩ ngợi gì bật lại một câu: “Kịch bản bị sửa thành như vậy,
chắc chắn có người nào đó không biết xấu hổ động tay động chân sau
lưng!”
Lâm Thi Ý vồn đang bình thản, bị Triệu Manh nói một câu
trực tiếp như vậy, biểu cảm liền trở nên khó coi: “Cô nói ai không biết
xấu hổ hả?”
“Nói ai không biết xấu hổ, không phải trong lòng
người đó rõ nhất sao?” Triệu Manh cười lạnh một tiếng, ngoảnh đầu dứt
khoát, thẳng tắp nhìn Lâm Thi Ý, tuyệt không nể tình vạch trần chân
tướng: “Sao? Dám ỷ vào sau lưng mình có đầu tư mà thay đổi kịch bản nên
không dám để tôi nói? Tới đây, nói cho mọi người biết lần này mất bao
nhiêu tiền mua chuộc biên kịch mới có thể sửa thành như vậy?”
Lúc còn đi học, miệng lưỡi Triệu Manh cực kỳ lợi hại, lúc này nói dăm ba
câu khiến cho Lâm Thi Ý tức không nói nên lời, cuối cùng khẽ nở nụ cười, cầm kịch bản trong tay ném “bốp” một cái lên bàn, không thèm để ý tới
Triệu Manh, mà nhìn về Kiều An Hảo: “Kiều An Hảo, cô cần gì phải như
vậy? Trong cái vòng luẩn quẩn này, quy
tắc chính là như vậy, ai có tiền
thì người đó có quyền, cô không phục thì cũng có thể đi kiếm mấy ngàn
vạn tiền đầu tư về, sau đó lại sửa lại kịch bản, chứ đừng có vì lòng
thấy bất công mà sai trợ lý ở đây chửi loạn.”
“Lâm Thi Ý, con mắt nào của cô nhìn thấy Kiều Kiều bảo tôi chửi người hả? Quả nhiên mắt cô
bị mù, nam nhân nhìn trúng cô cũng bị mù!” Triệu Manh hoàn toàn bị cơn
giận của Lâm Thi Ý làm cho u mê đầu óc rồi, lời nói căn bản không hề đi
qua đại não, đùng đùng tuôn ra một tràng: “Tôi nói cho cô biết, Lâm Thi
Ý, cô ở trước mặt người khác khoe ra bạn trai mắt mù của cô còn chưa
tính, co lại còn khoe trước mặt Kiều Kiều, cô không sợ bị mất mặt à?
Người đàn ông của cô không bằng một cọng lông người đàn ông của Kiều
Kiều!”
“Còn nữa, cô mời cả tổ kịch uống trà chiều là đã cảm thấy
có thể kiêu ngạo à? Vậy tôi nói cho cô hay, đừng nói trà chiều, chỉ cần
một câu của người đàn ông của Kiều Kiều, tất cả mọi người trong tổ kịch
có thể nghỉ phép có lương!”
“Đương nhiên còn có kịch bản, đừng
nói thay đổi kịch bản, đến việc loại bỏ vai diễn của cô cũng có thể, ồ,
không, cắt đi vai diễn thì tính gì, còn có thể cho bộ phim này ngừng
quay luôn!”
Dáng vẻ Lâm Thi Ý như thể nghe được chuyện cười, cười nhạt một cái: “Khoác lác thì ai mà chả biết? Nếu thật sự có bản lĩnh
như vậy thì gọi điện kêu người đó tới đây, chứng minh cho mọi người
xem!”