Editor: Tiểu Cân
“Mệt thì cũng phải xử em xong rồi mới ngủ được.” Lục Cẩn Niên nói xong, lại
tiếp tục ngăn chặn môi cô, hôn đến triền miên, sau đó bế cô lên giường,
áp dưới thân, cởi bỏ từng cúc áo, nụ hôn nóng bỏng của anh không bỏ sót
bất kỳ nơi nào trên cơ thể cô.
Lúc anh tiến vào cơ thể cô, động
tác ngừng một chút, ghé bên tai cô, giọng nói nhẹ nhàng quan tâm, lẫn
một chút ám muội nóng bỏng: “Kiều Kiều, tối qua anh ở Mỹ đã muốn như vậy rồi…” Sau đó, anh dùng lực mạnh một cái, kết tụ xông vào.
Tục ngữ có câu, tiểu biệt thắng tân hôn.
(Tiểu biệt thắng tân hôn: Nhiều người dùng cách nói “tiểu biệt thắng tân hôn” để chỉ việc xa cách một chút, sẽ mang lại cảm xúc “mạnh” hơn cả cảm xúc trong đêm tân hôn. )
Nhưng Kiều An Hảo vẫn cảm thấy không thể
chịu nổi sức chiến đấu của Lục Cẩn Niên, cuối cùng, sự thật chứng minh,
Lục Cẩn Niên hoàn toàn thổi bay nhận thức của cô, anh lặn lội đường xá
xa xôi mà không mệt tí nào, cô thì đã hữu khí vô lực trước rồi, mềm nhũn như vũng nước, không thiết nhúc nhích gì nữa.
-
Khi Kiều An Hảo tỉnh lại, Lục Cẩn Niên cũng đã thức dậy rồi, một tay ôm cô đang ngủ say, một tay bấm bấm di động.
Kiều An Hảo chỉ hơi cử động đầu, Lục Cẩn Niên đã nhận ra, anh nghiêng đầu
nhìn cô một cái, chỉ để hỏi một câu “Thức dậy?” rồi lại tiếp tục nhìn
vào điện thoại di động, ngón tay lại chuyển động trên màn hình di động,
lại hỏi: “Có đói không?”
Kiều An Hảo lắc lắc đầu, có chút tò mò nâng cằm tiến sát lên màn hình di động trước mặt Lục Cẩn Niên: “Anh xem cái gì thế?”
Sau khi Kiều An Hảo nói xong thì điện thoại vang lên hai tiếng, cô nhíu
mày, mò mẫm lấy điện thoại của mình, phát hiện thì ra là Lục Cẩn Niên
nhắn tin tới, trong tin nhắn là hai tấm hình, Kiều An Hảo vừa mở tin
nhắn vừa quay đầu kì quái nhìn khuôn mặt hoàn mĩ của Lục Cẩn Niên, hỏi:
“Cái gì vậy?”
“Điện thoại gửi cho anh.” Hỏi một đằng Lục Cẩn Niên trả lời một nẻo,
sau đó không cần biết cô có đồng ý hay không mà rút
điện thoại trong tay cô, ấn mở tin nhắn, lưu lại hai tấm hình mình vừa
gửi vào album ảnh.
Kiều An Hảo tò mò rướn cổ lên nhìn, thì ra đó
là hai tấm ảnh Lục Cẩn Niên chụp chiến tích lúc chiều, một tấm là một
đống túi xách, một tấm là đầy ắp đồ phía sau xe.
Kiều An Hảo buồn bực hỏi: “Gửi cho em hai tấm hình này làm gì?”
Lục Cẩn Niên không nói gì, chỉ mở tin nhắn tổ kịch “Thời gian khuynh thành”, bên trong đang tìm Lâm Thi Ý, gửi lời mời kết bạn.
Kiều An Hảo nhất thời xù lông: “Anh gửi cho cô ấy vào làm gì chứ? Ngộ nhỡ cô ấy không đồng ý thì sao, em hủy kết…”
Kiều An Hảo còn chưa kịp nói ra từ “bạn” cuối cùng thì điện thoại đã gửi thông báo, đối phương đã chấp nhận lời mời kết bạn.
Lục Cẩn Niên thêm Lâm Thi Ý làm bạn bè nhưng lại không để ý phản ứng của
cô, mà còn trực tiếp thêm vào bạn thân, Lâm Thi Ý gửi cho cô một tin
nhắn, mặc dù chỉ là một tin nhắn, đọc không ra thái độ của đối phương
nhưng Kiều An Hảo chỉ vừa xem mấy chữ vẫn có thể tưởng tượng ra Lâm Thi Ý đang ngạo mạn như thế nào: “Cô chủ động kết bạn với tôi là có chuyện gì à?”
Lục Cẩn Niên không có ý kiến gì, còn nhấn vào cái camera,
sau đó chọn hai tấm hình mình vừa gửi cho Kiều An Hảo, rồi bấm một dòng
chữ: “Hôm nay ở ACR ăn trưa xong, chồng yêu còn đưa tui đi dạo phố cho
tiêu cơm, sau đó…”