Lục Cẩn Niên bấm đến đây thì dừng, không bấm nữa.
Không thể không thừa nhận, dấu ba chấm đó của Lục Cẩn Niên dùng thật sự quá mức có hiệu quả.
Rõ ràng là khoe mà lại không nói ra, tất cả xin vui lòng xem hai bức hình phía dưới.
Tự nhiên lúc này Kiều An Hảo mới hiểu mục đích Lục Cẩn Niên kết bạn với
Lâm Thi Ý, đầu tiên là bạn bè, rồi mới có thể là bạn thân, sau đó thì
phản kích mạnh mẽ lại.
Lúc Lục Cẩn Niên chuẩn bị ấn đăng thì chợt nhớ ra cái gì đó, rồi vào phần tag bạn bè, thêm Lâm Thi Ý, lúc này mới
quyết định bấm đăng, chỉ là chưa kịp bấm thì Kiều An Hảo đột nhiên lên
tiếng: “Chờ một chút.”
Lục Cẩn Niên dừng lại, hơi hơi cúi đầu nhìn Kiều An Hảo đang rúc trong cánh tay mình.
Kiều An Hảo vươn tay, rút điện thoại di động từ tay anh, sau đó bấm thêm ba
chữ vào dòng chữ Lục Cẩn Niên vừa viết, sửa thành: “Hôm nay ở ACR ăn
trưa xong, chồng yêu Lục Cẩn Niên còn đưa tui đi dạo phố cho tiêu cơm,
sau đó…”
Kiều An Hảo bấm xong ngẩng đầu nói :”Anh không biết là viết như thế này hay hơn à?”
“Có khác nhau sao?” Lục Cẩn Niên hỏi lại bốn chữ này đúng lúc nhìn thấy năm chữ “Chồng yêu Lục Cẩn Niên”, càng nhìn càng giống như đang ngắm cảnh
đẹp, sau cùng xoay đầu sang chỗ khác, đưa lưng về phía Kiều An Hảo,
nhoẻn miệng một cái.
Kiều An Hảo vừa đăng status chưa được một
phút thì Lâm Thi Ý lại gửi một tin nhắn đến: “Kiều An Hảo, cô rảnh tới
mức không còn gì để tám nữa à?”
Một tin nhắn nữa lại gửi đến ngay sau đó: “Rốt cuộc là cô có ý gì?”
Khi Kiều An Hảo còn đang suy nghĩ có nên trả lời hay không thì đã bị Lục
Cẩn Niên rút mất điện thoại, anh gõ hai câu, Kiều An Hảo đọc thấy: “Ý tứ cực kỳ rõ ràng, chính là làm mất mặt.”
Câu nói này trực tiếp quá… Kiều An Hảo còn chưa kịp mở miệng ngăn lại thì Lục Cẩn Niên đã bấm gửi đi.
Sau đó Lục Cẩn Niên lại ấn vào ảnh đại diện của Lâm Thi Ý, trực
tiếp hủy bạn bè thân thiết.
“Sao không xóa cô ấy luôn đi? Có khi cô ấy cho em vào danh sách đen rồi,
hoặc là cũng hủy bạn bè thân thiết rồi…” Kiều An Hảo hỏi.
“Khi
làm cho một người ganh đua so sánh với người khác, cô ta sẽ chú ý tới
người này từng giây từng phút, chắc chắn sẽ không hủy bạn bè với em, mà
anh hủy bạn bè thân thiết với cô ta là vì sợ cô ta phát tiết đăng cái
nội dung gì khiến em phiền lòng.” Lục Cẩn Niên trả lại điện thoại cho
Kiều An Hảo.
Kiều An Hảo suy nghĩ một chút, cảm thấy Lục Cẩn Niên nói rất đúng, đây là phản ứng tâm lý bình thường của rất nhiều người,
thẳng thắn mà nói, Lục Cẩn Niên trút giận giúp cô như thế, cô thật sự
rất vui, nên được đằng chân lân đằng đầu, cả gan hỏi: “Lục Cẩn Niên,
lòng dạ anh cũng thật hẹp hòi, ai lại chấp nhặt với một cô gái, chẳng
nhẽ anh không biết các cụ vẫn nói người đàn ông tốt không đánh phụ nữ
sao?”
Lục Cẩn Niên bị mắng là “lòng dạ hẹp hòi” cũng không hề
giận mà giọng nói còn chắc chắn mang theo chút kiêu ngạo nói: “Vậy thì
sao? Chỉ cần là chuyện của em, anh không ngại lòng dạ mình hẹp hòi.”
Cô gái anh vẫn luôn hằng mong được nâng niu, chở che trong lòng bàn tay, sao có thể cho phép người ngoài bắt nạt?
Trước kia, khi cô chưa phải là của anh, anh vẫn luôn ở phía sau lưng cô nghĩ
mọi biện pháp để giúp đỡ cô, huống hồ giờ đây cô đã là vợ của anh, sao
anh có thể vì phong độ của bản thân mà để cho cô chịu uất ức?