Editor: Huyền Namida
Lúc người dẫn chương trình hỏi Lục Cẩn Niên về giá cổ phiếu đầu tư là bao
nhiêu, Triệu Manh còn hỏi Kiều An Hảo một câu khó hiểu: "Kiều Kiều, giá
cổ phiếu của chồng cậu là bao nhiêu tiền?"
Kiều An Hảo mờ
mịt lắc đầu một cái, cô thật sự không biết giá cổ phiếu của Lục Cẩn
Niên là bao nhiêu, tuy cô và anh đã kết hôn, đã trở thành vợ chồng hợp
pháp nhưng cô không giống như những người khác, vẫn chỉ biết rằng Lục
Cẩn Niên có rất nhiều tiền, những chuyện khác cô hoàn toàn không biết
một chút gì.
" Kiều Kiều, làm vợ như cậu đúng là thất bại quá đi, chồng mình có bao nhiêu tiền mà cũng không biết..." Triệu Manh tức
giận, còn chưa nói xong liền bị tiếng nói tao nhã nhẹ nhàng của Lục Cẩn
Niên từ trong điện thoại cắt ngang: "Nuôi Kiều Kiều." Triệu Manh há hốc
miệng, tưởng chừng như không nhớ vừa rồi mình đã nói cái gì, đột
ngột nhìn sang Kiều An Hảo: "Kiều Kiều, thật lòng mà nói, dù lật tung
cả thế giới này tớ cũng không tin có thể tìm được một người vợ hạnh phúc như cậu."
"...." Kiều An Hảo không nói gì nhìn Triệu Manh đang
đảo mắt liên tục, sau đó cô nhìn về phía màn hình điện thoại di động, cố tỏ ra mình đang rất bình tĩnh nhưng vẻ mặt đã bán đứng chính cô khi
nghe Lục Cẩn Niên nói ra ba chữ kia, thật sự là hồn phách cô như đang lơ lửng trên không trung vậy.
Người dẫn chương trình bị ba chữ này
của Lục Cẩn Niên làmcho nhất thời sửng sốt, sau đó nhìn Lục Cẩn Niên
bằng đôi mắt tinh quái: "Lục tiên sinh nhiều tiền như vậy là để nuôi vợ
sao?"
Người dẫn chương trình dường như cảm thấy rất hứng thú với
đời sống riêng của Lục Cẩn Niên, thấy Lục Cẩn Niên thắn nói ra như vậy
cũng không có ý kiến gì nữa, liền buông tha cho anh quay lại với vấn đề
chính: "Lục tiên sinh, nếu không ngại thì ngài có thể chia sẻ một số
chuyện ngoài lề về ngài và Kiều tiểu thư ngày xưa không."
Lục Cẩn Niên nhẹ nhàng nói một câu: "Rất yêu cô ấy."
"Từ khi nào thì Lục tiên sinh cùng Kiều tiểu thư nhận ra tình cảm của nhau? Nhận ra như thế nào?"
Thời gian đã qua rất nhiều năm, nhưng chuyện cũ vẫn cứ khắc sâu trong tâm
trí, tất cả cứ
như chỉ mới bắt đầu từ ngày hôm qua, Lục Cẩn Niên cũng
không suy nghĩ gì nhiều liền mở miệng nói: "Lần đầu tiên tôi biết cô ấy
là nửa học kỳ đầu, hồi đó cứ mỗi ngày tan học đều cùng vài người bạn đến sân thể dục của trường đá bóng, ngày nào cũng thấy cô ấy đi qua sân thể dục dắt theo một chiếc xe đạp, đó chính là lúc tôi để ý đến cô ấy."
Nhớ về ngày xưa, ánh mắt Lục Cẩn Niên có chút trở nên mềm mại: " Chỉ là lúc tôi biết cô ấy, tôi chỉ mới học lớp mười."
"Lớp mười?" Người dẫn chương trình có chút giật mình hỏi ngược lại.
"Phải, lớp mười." Lục Cẩn Niên nhàn nhạt lặp lại lần nữa: "Chỉ là trong một
năm học lớp mười đó, tôi với cô ấy chỉ mới tiếp xúc gần gũi một lần."
" Tiếp xúc gần gũi?" Người dẫn chương trình cảm thấy rất hứng thú.
" Đó là nửa học kỳ sau, hôm đó tan học trời mưa to, tôi và cô ấy cùng trú mưa dưới một ở dưới một mái hiên."
" Thật lãng mạn nha, có một bài hát Chu Kiệt Luân từng hát, thế nào nhỉ?" Người dẫn chương trình nói tới đây, hơi nghiêng đầu suy nghĩ, còn chưa
kịp nhớ ra thì đã bị Lục Cẩn Niên ở một bên cướp lời: "Đẹp nhất không
phải là khi mưa xuống, mà là cùng người trú mưa ở dưới hiên."
"Đúng, chính là câu này, không ngờ Lục tiên sinh còn nhớ cả câu từ của bài hát này, đây chính là lời giải thích đúng nghĩa nhất." Người dẫn chươnng
trình cười cười, sau đó hỏi: "Lục tiên sinh này, liệu có phải là vì một
hồi trú mưa khi mưa xuống mà phát sinh tình yêu hay không?"