Editor: Huyền Namida
Lục Cẩn Niên: "Đúng vậy."
...
" Kiều Kiều, hóa ra Lục ảnh đế đã yêu cậu từ hồi lớp mười à?" Triệu Manh ở một bên ngạc nhiên lên tiếng hỏi.
Kiều An Hảo không để ý đến Triệu Manh, cô chỉ chăm chú nhìn vào màn hình
điện thoại, nhớ lại lúc từng chụp hình "Khuynh thành thời gian", cô ngồi đợi trợ lý đi thông báo cho anh, lúc đó cô còn còn muốn anh anh đi ăn
cơm tối, đêm hôm đó trời mưa, cô kích động chạy đến phía trước cửa sổ,
nhìn chằm chằm vào những giọt mưa bên ngoài, anh còn hỏi cô, cô thích
nhìn trời mưa à?
Cô vẫn còn nhớ rất rõ giọng điệu của anh lúc đó giống như mang theo tia vui mừng.
Chính cô cũng không hiểu rốt cuộc anh vui mừng vì cái gì, sau đó cô còn hỏi có phải anh cũng thích mưa?
Sau đó anh và cô gặp lại nhau rất nhiều lần nhưng chỉ nói chuyện với nhau được một lần.
Một đêm nọ anh nói anh vì nhớ một người thích mưa rơi, lòng cô vô tình cảm
thấy xúc động, bởi vì cô cũng giống anh, cũng vì mưa xuống mà nhớ tới
anh.
Cho tới bây giờ, cô mới nhận ra, vốn dĩ giữa hai người có
nhiều sở thích giống nhau như vậy là bởi vì mình thích đã thích phương.
" Lục tiên sinh nói năm lớp mười mới nhận ra tình cảm của mình, cái này
có phải ý nói là Lục tiên sinh yêu thầm Kiều tiểu thư hơn một năm sao?"
Lục Cẩn Niên chớp mắt, nhẹ nhàng hạ xuống hàng lông mi, giộng điệu dướng
như che giấu một tia thương cảm ở trong đó: "Không phải một năm, mà là
mười ba năm."
"Mười ba năm?" Người dẫn chương trình bị con số Lục Cẩn Niên nói ra làm cho kinh hãi: "Mười ba năm không phải là một thời
gian ngắn, rất nhiều người thầm mến mộ thần tượng của mình nhưng cuối
cùng cũng bị đánh bại bởi hiện thực, Lục tiên sinh ngài sao có thể kiên trì đến như vậy?"
"Không phải tôi muốn kiên trì mà là tôi không
thể không kiên trì, bởi vì tôi đã đem hết tình cảm của tôi cho mối tình
đầu là cô ấy, từ nay về sau cũng không có chút tình cảm dư thừa nào cho
người khác." Lúc Lục Cẩn Niên nói câu này, vẻ mặt rất hờ hững nhưng lời
nói từ trong miệng phát ra lại mang theo phần tình cảm vô cùng sâu sắc.
Người dẫn chương
trình ngồi một bên bị Lục Cẩn Niên làm cho ngẩn ra, tạm dừng một lát mới hỏi: "Lục tiên sinh tỏ tình với cô Kiều như thế nào?"
Chưa bao giờ nói chuyện về cảm tình hay sinh hoạt cá nhân tại trước mặt
truyền thông, nhưng lúc này đây anh lại nói chuyện rất thẳng thắn, không hề che lấp cùng trốn tránh: "Lúc đầu tôi đưa cho cô ấy một món quà sinh nhật, để có được món quà sinh nhật ấy vào các ngày cuối tuần tôi phải
đi phát truyền đơn vào thời điểm mặt trời nắng gay gắt nhất, thật sự lúc đó đối với tôi mà nói, đừng nói chăm sóc tốt cuộc sống cho cô ấy , đến
cả những thứ đơn giản nhất như củi, gạo, dầu muối, tương, dấm chua,
trà...tôi cũng không thể cho cô ấy."
"Bởi vì Lục tiên sinh sợ người mình thích phải chịu khổ nên mới không dám tỏ tình?"
Lần này Lục Cẩn Niên không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái.
"Nhưng nếu tôi nhớ không nhầm thì chẳng phải sáu năm trước Lục tiên sinh đã
đoạt được giải nam phụ suất sắc nhất sao, tại thời điểm đó thì thù lao
đóng phim rất cao mà. Lúc đó ngài đã Hoàn toàn có thể cho cô Kiều một
cuộc sống bình thường, tại sao ngài vẫn không tỏ tình?"
"Tôi từng đi thổ lộ..." Nhớ tới đêm nhận thưởng hôm đó, anh chạy đường dài suốt
đêm để về về Bắc Kinh, định sau buổi tối sinh nhật cô đó sẽ nói với cô
một câu sinh nhật vui vẻ và anh yêu em, cuối cùng: "Tôi còn chưa kịp thổ lộ thì tôi biết cô ấy đã có hôn uóc với người khác."
" Người
khác?" Đồn đại gần đây về Kiều An Hảo, sợ là người dẫn chương trình cũng đã nghe qua: "Là Hứa Gia Mộc, Hứa tiên sinh sao?"