Kiều An Hảo về đến
nhà, trước tiên là đi vào toilet nhặt mấy que thử thai rơi vãi dưới đất
lên, bỏ vào bịch rác màu đen, thuận tay cầm tờ giấy xét nghiệm của mình ở bệnh viện ra ngoài, nhìn xung quanh phòng ngủ để tìm chỗ giấu đi. Cuối
cùng giấu ở trong chiếc thảm lông xù, lúc nhét xuống dưới giường, lại
thấy được chiếc hộp sắt quen thuộc.
Kiều An Hảo sửng sốt một
chút, đem chiếc hộp sắt kéo ra ngoài, mở ra, thấy bên trong có mấy tờ
nhân dân tệ cũ, vé máy bay, vé xe lửa, còn có một phong bao màu lam
nhạt, bên trong để lá thư màu hồng đào.
Khi đó là vào lúc sinh
nhật của Lục Cẩn Niên, ban đầu cô muốn cho anh một sự kinh ngạc nên đã
bí mật giấu anh, nên đã đem cái hộp sắt này giấu ở dưới giường, về sau
lại cho rằng đứa bé sẽ bị anh giành lấy, nên khi cùng anh tách ra chỉ lo nghĩ chuyện này, cũng theo thói quen cho rằng hộp sắt vẫn nằm trong
rương hành lý của mình.
Nếu không phải hôm nay, trong lúc vô tình phát hiện ra, thì không biết cái hộp sắt này vẫn còn phải nằm dưới gầm
giường tới khi nào nữa?
Kiều An Hảo nhìn chằm chằm mấy món đồ
trong hộp sắt một hồi, sau đó khóe môi khẽ cong một chút, đem lấy tờ
giấy xét nghiệm và que thử thai của mình nhét vào trong hộp sắt, đậy nắp lại, một lần nữa đẩy vào trong gầm giường.
Lúc Hứa Gia Mộc trở lại nhà trọ Tô Uyển, Tống Tương Tư đang măc tạp dề nấu cơm ở trong phòng bếp.
Phòng bếp là kiểu thông suốt, lúc Hứa Gia Mộc đứng thay giày ở trước cửa,
liếc mắt nhìn thấy Tống Tương Tư đang cầm dao rất khí thế, chẳng có chút ngay ngắn chỉnh tề gì cả đang băm dưa chuột.
Rõ ràng là có mở
máy hút khói, nhưng không biết Tống Tương Tư đã làm như thế nào mà trong nhà khói bốc vẫn lên nồng nặc, cô nghe thấy tiếng mở cửa, thì che miệng ho khan một tiếng, quay đầu lại, nhìn về phía Hứa Gia Mộc trực tiếp mở
miệng nói: "Đã về rồi? Đi rửa tay rồi ra ăn cơm."
Sau đó cũng
không đợi Hứa Gia Mộc đáp lời lại, lập tức quay đầu lại, giống như là
sắp đi giết người, hai tay nắm lấy chuôi dao, băm lung tung lên miếng
dưa chuột đang
nằm trên thớt, sau đó bốc lên, chia ra để vào hai cái tô, mỗi tay bưng một cái, dùng sức để xuống bàn ăn "Cạch" một cái, nhíu mày nhìn về phía Hứa Gia Mộc đang đứng ở phòng khách đang cau mày nhìn cô:
"Ngẩn người cái gì? Anh không ăn cơm sao?" Dđienn damn leie quyýdon
"Ừ." Hứa Gia Mộc đáp một tiếng, đi vào trong phòng vệ sinh rửa tay một chút, sau đó ngồi đối diện Tống Tương Tư, vừa mới cầm đũa lên, lúc nhìn thấy
một đống đen thùi lùi trong cái tô, bị doạ sợ tới mức đôi đũa ở trong
tay cũng rơi xuống bàn "Lạch cạch" một tiếng: "Tống Tương Tư, em có thể
nói cho tôi biết, cái này rốt cuộc là cái gì không?"
Tống Tương Tư rất bình thản ngước mắt lên, vẻ mặt như đương nhiên: "Mì sốt tương, sao vậy, chưa từng ăn?"
"Mì sốt tương? Em có thấy mì sốt tương nào mà dài như vậy không?" Hứa Gia
Mộc một lần nữa cầm đũa lên, gạt gạt mấy sợi mì có kích thước không đồng đều trong tô và miếng dưa chuột miễn cưỡng gọi là dưa chuột thái sợi,
còn có cái gì đen thùi lùi không biết rốt cục đó là loại tương gì, vẻ
mặt ghét bỏ cười hai tiếng: "Ha ha, đúng là tôi không nhìn ra."
Dđienn damn leie quyýdon
Bình tĩnh nghe Hứa Gia Mộc nói, một tay
của Tống Tương Tư nhanh chóng cầm lấy cái tô ở trước mặt anh, không nói
hai lời cầm lên muốn đi tới đổ vào thùng rác. Hứa Gia Mộc nhanh tay lẹ
mắt đoạt lại cái tô, cầm đôi đũa, dùng sức trộn đều một lúc thật lâu,
sau đó mới miễn cưỡng gắp lên một cọng mì, bỏ vào miệng, một giây sau đó Hứa Gia Mộc bê một ly nước lên, ừng ực ừng ực uống một hơi: "Tống Tương Tư, rốt cuộc là em đã bỏ bao nhiêu muối?"