Kiều An Hảo ngừng lại, khom người xuống nhặt những tờ bị rơi.
Gió cuối đông hơi lớn, con đường lại quay về hướng nam bắc, Kiều An Hảo chỉ là nhặt ba, bốn tờ, gió lại thổi, những tờ giấy lại bay về phía Hứa Gia Mộc đang đứng.
Kiều An Hảo vừa đuổi theo, vừa khom người đi
nhặt, lúc cô đuổi theo hai tờ giấy cuối cùng đến trước xe, cuối cùng tờ
giấy cũng ngừng lại, cô còn chưa nhặt, đã có người khom người xuống giúp cô nhặt lên.
Kiều An Hảo nói một tiếng "Cám ơn", vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hứa Gia Mộc thì hơi sững lại, gọi một tiếng: "Anh Gia Mộc."
Hứa Gia Mộc gật đầu một cái, vừa mới chuẩn bị trả hai tờ giấy mới vừa nhặt
lên này cho Kiều An Hảo, khoé mắt lại bị mấy chữ ở trên gây ấn tượng,
cau mày, liền đưa mấy tờ giấy kia đến trước mặt của mình, chăm chú nhìn
qua một lần, tay cầm giấy hơi dùng sức, ngẩng đầu lên, mang theo vài
phần kích động lại có thêm một chút không thể tưởng tượng nổi mà mở
miệng, hỏi: "Kiều Kiều, em có thai rồi sao?"
"Ừ." Kiều An Hảo nhẹ nhàng gật đầu một cái.
“Bao lâu rồi?" Tầm mắt của Hứa Gia Mộc rơi vào trên bụng Kiều An Hảo, vẫn còn phẳng, không khác gì so với lúc bình thường.
Kiều An Hảo nói: "Mới một tháng."
"Anh ." Hứa Gia Mộc dừng lại một chút, cuối cùng nói tiếp: "Anh, anh ấy biết rồi sao?"
Kiều An Hảo lắc đầu một cái: "Còn chưa biết, em mới biết lúc xế chiều hôm nay thôi."
"Ừ." Hứa Gia Mộc gật đầu một cái, nhìn chằm chằm vào giấy kiểm tra thai một
chút, sau lại nhớ tới đứa bé lúc trước của Kiều An Hảo đã bị mẹ mình
hại, có chút xấu hổ cúi thấp đầu, qua hồi lâu, Hứa Gia Mộc mới mở miệng
nói: "Vậy thì bắt đầu từ bây giờ, em phải chú ý cẩn thận."
Phía sau những lời này còn chứa ý gì, Kiều An Hảo đều hiểu.
Đứa bé thứ nhất đã mất, là do sự sơ sót và bất cẩn của cô, đứa bé thứ hai,
tuyệt đối không thể nào xuất hiện thêm sai lầm nào nữa.
Kiều An Hảo "Ừ" một tiếng: "Cám ơn anh, anh Gia Mộc,
nhất định em sẽ cẩn thận."
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt." Hứa Gia Mộc liên tục lặp lại hai lần, cuối cùng
lại yên lặng, có phần không biết mình phải nói gì tiếp theo.
Kiều An Hảo thấy Hứa Gia Mộc trầm mặc, cũng trầm mặc theo, đứng một lúc,
Kiều An Hảo lên tiếng, phá tan sự yên lặng này: "Anh Gia Mộc, nếu như
không còn chuyện gì để nói nữa, em về nhà trước nhé."
"Được,
tốt." Hứa Gia Mộc vừa liên tục trả lời hai lần: "Nơi này gió lớn, lại
lạnh, đừng để bị cảm lạnh, phụ nữ có thai không thể uống thuốc, nhanh
trở về đi."
"Ừ." Kiều An Hảo đứng tại chỗ không cử động, mắt nhìn chằm chằm vào hai tờ giấy Hứa Gia Mộc cầm trong tay.
Không biết Hứa Gia Mộc đang nghĩ cái gì, người có vẻ có chút không tập trung.
Kiều An Hảo không thể làm gì khác hơn là lên tiếng nhắc nhở: "Anh Gia Mộc, giấy kiểm tra của em."
"Ồ." Bất chợt Hứa Gia Mộc phản ứng kịp, liền tranh thủ đưa giấy kiểm tra cho Kiều An Hảo, cũng không biết chuyện gì xảy ra, tay chân của anh lại có
chút luống cuống.
"Anh Gia Mộc, anh không sao chứ?"
"Không có việc gì." Hứa Gia Mộc lắc đầu một cái, lại nói một lần: "Nhanh quay lại đi."
"Hẹn gặp lại."
"Hẹn gặp lại."
Kiều An Hảo cười với Hứa Gia Mộc, xoay người, quay lại biệt thự của Lục Cẩn Niên.
Hứa Gia Mộc đứng tại chỗ, cho đến khi Kiều An Hảo vào phòng, anh vẫn duy trì tư thế đứng yên không hề cử động.