Lục Cẩn Niên ôm Kiều
An Hảo thật chặt, ôm rất lâu, mới cúi đầu, ở bên tai Kiều An Hảo, giọng
nói mang theo một loại sức quyến rũ mê hoặc lòng người, mở miệng nói:
“Kiều Kiều, cám ơn em, anh sẽ dùng cả đời để đối xử tốt với em.”
Cám ơn em yêu anh.
Cám ơn em đã làm vợ anh.
Cám ơn em còn mang thai đứa con của anh.
Thiên ngôn vạn ngữ không thể biểu đạt được sự biết ơn của anh với em, cho
nên, anh sẽ dùng quãng đời còn lại, cố gắng đối tốt với em.
Cả đời.
Ba chữ* xa xỉ hư ảo như vậy, nhưng từ trong miệng Lục Cẩn Niên nói ra, lại làm cho người ta có một loại cảm giác tin cậy.
*Cả đời trong tiếng trung là 一辈子, nên có ba chữ nhé.
Kiều An Hảo giơ tay lên, ôm eo Lục Cẩn Niên.
Bóng đêm yên tĩnh, trên giường hai người lẳng lặng ôm nhau.
Không biết qua bao lâu, Lục Cẩn Niên đột nhiên lên tiếng: “Kiều Kiều, ngàn
vạn lần em đừng nói cho bảo bảo biết, chuyện anh từng cho em uống thuốc
tránh thai...”
Lục Cẩn Niên còn chưa nói xong, liền thấy Kiều An
Hảo từ trong ngực mình ngẩng đầu lên, ném tới ánh mắt, hắn lập tức
chuyển đề tài: “Kiều Kiều, tối nay em biểu diễn, thật rất đặc sắc.”
Kiều An Hảo chưa bảo giờ biết, Lục Cẩn Niên cao lạnh nhạt mạc, lại có một
mặt gió chiều nào theo chiều ấy như vậy, không nhịn được bật cười, sau
đó nghĩ đến những chuyện xấu bị vạch trần ở trên mạng trước trận đấu, vì thế tò mò mở miệng hỏi: “Lục Cẩn Niên, bộ phim Hollywood kia, anh thật
sự có đầu tư sao?”
“Ừ, chồng của Lucy là một trong những đạo diễn làm phim, bộ phim trước đó, là do hai người bọn anh đề nghị sắp đặt.”
Lục Cẩn Niên giải thích tường tận, sau đó lại bổ sung: “Lần trước anh
tới Mỹ công tác, cũng vì bộ phim này.”
Kiều An Hảo đột nhiên nghĩ đến lúc trước khi Lục Cẩn Niên rời đi, để trợ lý viết thư, nói giúp
nàng đạt được vị trí ảnh hậu, vì vậy không nhịn được mở miệng nói: “Này
Lục Cẩn Niên, anh ghi danh cho em, em đi dự thi, trên đường lại náo ra
vụ tai tiếng lớn như vậy, có phải làm giả thành tích thật sự
hay không?”
“Không có.” Vẻ mặt Lục Cẩn Niên bảo đảm nhìn Kiều An Hảo, giọng nói ôn hòa:
“Anh lấy nhân cách đảm bảo, tất cả thành tích các trận đấu, đều chân
thật, không trộn lẫn bất kỳ gian lận nào.”
Dừng một chút, Lục Cẩn Niên từ từ nói chi tiết: “Thật ra thì, Kiều Kiều, bản thân anh muốn cho em đi cửa sau, chỉ là, lúc ấy anh nghĩ tới trận chung kết rồi cho em đi cửa sau, vì những trận đầu của trận đấu, anh hết sức có lòng tin ở em,
chỉ là không ngờ, trận đấu sau cùng, em lại biểu diễn kinh diễm xuất
chúng như vậy, chinh phục tất cả giám khảo.”
Lần đầu tiên Kiều An Hảo được Lục Cẩn Niên dùng vẻ mặt nghiêm trang như vậy khen ngợi, khuôn mặt nhỏ nhắn không nhịn được đỏ lên, sau đó vùi trong ngực Lục Cẩn
Niên, không thẹn thùng nói: “Lục Cẩn Niên, em thật sự rất lợi hại, em
rất bội phục bản thân mình!”
Trời vừa rạng sáng, khi Trình Dạng
tỉnh lại, phát hiện Kiều An Hạ vẫn không ngủ, cô mang tai nghe, đưa lưng về phía hắn, đang xem điện thoại di động.
Ánh sáng phát ra từ màn hình, chiếu vào làn da trắng nõn của cô, càng thêm trắng nõn tinh tế.
Trình Dạng gọi “Hạ Hạ”, cô gái đeo tai nghe, nên không nghe thấy, vì vậy
Trình Dạng ngồi dậy, nhìn về phía màn hình điện thoại di động của Kiều
An Hạ.
Thị lực Trình Dạng rất tốt, mặc dù cách một khoảng, nhưng
nhìn chăm chú màn hình điện thoại một lúc, vẫn nhìn thấy rất rõ đó là
tin tức về Lục Cẩn Niên lúc chiều.
Sắc mặt Trình Dạng lập tức trở nên nghiêm túc.