Sắc mặt Trình Dạng lập tức trở nên nghiêm túc.
Hắn nhớ tới, lúc tối, lúc trận chung kết lựa chọn nữ chính Hollywood tiến
hành gần xong, Kiều An Hảo nói nàng đã mang thai, Lục Cẩn Niên kích động xông lên đài, khi đó Kiều An Hạ vốn cùng hắn cười nói “Kiều Kiều mang
thai, em sắp làm dì” thì nét mặt lập tức ngưng trệ, mắt cô không chớp
nhìn màn hình chằm chằm, cho đến khi chuyển qua quảng cáo, hắn gọi cô
mấy tiếng, cô đều không có phản ứng, cuối cùng hắn chỉ có thể phiền não
đứng lên, rời khỏi nhà, đi lanh quanh vài vòng dưới khu chung cư, mới
trở về.
Có một số việc, hắn đã tận mắt nhìn thấy, trong lòng hiểu rõ, nhưng bởi vì thích, cho nên ủy khuất chính mình, trở thành người
ngu ngốc, ra vẻ cái gì cũng không biết.
Nhưng, một lần hai lần có thể nhịn, ba lần bốn lần cũng có thể nhịn, hắn không biết, đây là đêm
thứ mấy Kiều An Hạ mất ngủ sau khi Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo kết hôn.
Kiều An Hạ vẫn xem video clip cho đến khi kết thúc, cuối cùng không nhịn được giơ tay lên, bụm miệng, nhẹ nhàng khóc nức nở.
Trình Dạng ngồi một bên, bình tĩnh nhìn, không quấy rầy cô.
Kiều An Hạ khóc hồi lâu, mới ngừng lại, cô đặt điện thoại vào bên gối, rút
tai nghe ra, vén chăn lên, giống như là muốn xuống giường, kết quả khóe
mắt liếc thấy bóng dáng bên cạnh, cả người run lên, nghiêng đầu, một
phen sửng sốt, mới nở nụ cười: “Trình Dạng, sao anh lại thức rồi?”
Trình Dạng vẫn như cũ nhìn chằm chằm Kiều An Hạ không chớp mắt, không nói lời nào.
Từ lúc Kiều An Hạ và Trình Dạng ở cùng một chỗ cho tới nay, lần đầu tiên
hắn nhìn mình như vậy, khiến đáy lòng nàng nổi lên một sự kinh hoảng
không nói nên lời, ánh mắt nàng lung tung né tránh, sau đó vươn tay, tóm lấy tay Trình Dạng, vậy mà, đầu ngón tay của nàng vừa đụng tới tay của
hắn, hắn liền phản ứng mãnh hết sức mãnh liệt hất tay của nàng ra, vén
chăn lên, xuống giường,
nhặt quần áo trên đất, vội vàng mặc vào, sau đó
đi về phía cửa.
Kiều An Hạ vội vàng đuổi theo, đưa tay nắm lấy cánh tay Trình Dạng: “Trình Dạng, có phải anh tức giận không?”
“Em cảm thấy được?” Thật ra hắn không muốn nổi giận với nàng, hắn vẫn đè
nén cơn nóng trong ngực, nhưng lúc này làm sao cũng không đè xuống được: “Kiều An Hạ, anh chịu đựng đủ rồi, nếu trong lòng em thật sự không bỏ
được người khác, chúng ta chia tay đi.”
Chia tay? Kiều An Hạ bỗng dưng trợn to mắt, ngay cả chính cô, cũng không rõ vì sao khi nghe đến
hai chữ này, nàng lại phản xạ có điều kiện đưa ra nét mặt này.
Trình Dạng nói xong câu đó, mới ý thức được mình đã nói những gì, hắn hạ tầm
mắt, cánh môi mở ra, muốn giải thích với Kiều An Hạ, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra miệng, chỉ là rút cánh tay bị cô nắm lại, xoay người rời
đi.
Cho đến khi cửa phòng trọ truyền đến tiếng đóng sầm, Kiều An
Hạ mới phục hồi tinh thần, cô mở to hai mắt, sờ lên trái tim của mình,
xác định nhiều lần, mới ý thức được, chính mình vì một câu chia tay của
Trình dạng mà sợ hãi, khủng hoảng.
Trước nàng nói với nhiều bạn
trai như vậy, cũng không phải ai cô cũng chủ động đưa ra đề nghị chia
tay, cho dù là những người bạn trai trước nói chia tay trước với cô, cô
cũng không sao cả, nhưng hiện tại, hoàn toàn khác biệt.
Rốt cuộc nàng bị sao vậy?