Edit: Tuyết Khanh
Khi Lục Cẩn Niên nghe bốn chữ này, mặt mày chớp chớp một cái, anh im lặng
một lúc lâu, mới mở miệng: "Thật ra thì, anh vẫn luôn không có trách qua em."
Một câu nói đơn giản, không giải thích được khiến vành mắt
của Hứa Gia Mộc trở nên hồng hồng, cổ của hắn lên xuống hai cái, sau đó
nói: "Em biết rõ."
Hắn là thật sựu biết, anh vẫn luôn không có trách qua hắn.
Nếu như anh trách hắn, ban đầu cần gì để lại công ty Hứa thị cho hắn trông nom.
Nếu như anh trách hắn, cần gì phải ở chuyện nhượng tài sản người nhận được tài sản là tên của hắn.
Thật ra thì hắn cũng không còn trách anh.
Dù là ban đầu anh thu mua công ty Hứa thị, hắn rất tức giận xông đến tìm
anh, không lựa lời nói mà nói ra những lời khó nghe, nhưng là, hắn cũng
chỉ là bởi vì biết mẹ của mình bị tức đến bất tỉnh, nhất thời xúc động
mà thôi.
Nếu là anh thật sự trách hắn, hắn lúc đó sẽ không nghe
được mẹ mình cùng dì Vân ở nơi nào đó từng câu từng chữ mắng anh, khiến
tâm tình phiền não.
Nếu là anh thật sự trách hắn, anh sẽ không phải lúc nào trong lúc bất chợt cũng muốn hắn trôi qua thật tốt.
Mặc dù hai người chỉ là nói với nhau vài ba câu, nhưng không khí cả sân thể dục, lại trở nên có chút cảm động.
Qua một lúc thật lâu, Hứa Gia Mộc giơ tay lên, che lại hai mắt của mình,
che đi khóe mắt ướt át, sau đó mở miệng, giọng điệu vì vậy trở nên mê
hoặc không đứng đắn: “Em nói, làm cái gì? Khiến hai người già, tức giận
như vậy?"
Là ai khiến không khí thành bộ dáng này? Lục Cẩn Niên"Ha ha" cười hai tiếng, mắt liếc về phía Hứa Gia Mộc, không có phản ứng.
Hứa Gia Mộc bị liếc, không có nửa điểm tức giận, ngược lại cảm thấy cả người nhẹ nhõm.
Thật ra thì giữa đàn ông với đàn ông có lúc, giải quyết vấn đề, chính là như vậy, không giống như phụ nữ nói một chuỗi lời thật dài dòng như vậy,
chỉ cần le que mấy lời, một tiếng thật xin lỗi, một cuộc vận động đầm
đìa sung sướng, tất cả khoảng cách, sẽ nhẹ nhàng tiêu tan như vậy.
"Hỏi em chuyện này." Ước chừng qua năm phút đồng hồ, trong lúc bất chợt Lục Cẩn Niên mở miệng.
"Hả?" Hứa Gia Mộc nghiêng đầu, thấy trên sườn mặt tuấn mỹ của Lục Cẩn Niên,
còn treo một giọt
mồ hôi chưa khô, lại mở miệng bổ sung thêm một câu:
"Chuyện gì?"
Giọng nói Lục Cẩn Niên rất nhạt, nhìn như rất không
để ý hỏi: "Kiều Kiều. . . . . . Lúc đầu có viết qua một bức thư tình, em có biết không?"
"Thư tình?" chân mày Hứa Gia Mộc cau lại, giống
như là đang nhớ lại cái gì, qua một hồi lâu, mới bừng tỉnh hiểu ra mở
miệng nói: "Anh nói vậy là chuyện đã nhiều năm trước sao? Lúc đó còn học đại học cũng chưa có tốt nghiệp đâu, anh không hỏi tới em đều không
nghĩ ra chuyện này rồi. Bức thư tình đó cô ấy viết, nhưng mà chua chết
được, cái gì. . . . . . Em đã nằm mơ rất nhiều, mỗi lần trong mộng đều
có anh. . . . . ."
Bởi vì thời gian trôi qua quá lâu, Hứa Gia Mộc không nhớ rõ những câu lúc đó, nói chỉ được một nửa, liền nói: "Còn có
cái gì, đối với em mà nói, anh chính là cả thế giới, nói tóm lại, xém
chút nửa làm em cười rụng mất răng."
Mặc dù Hứa Gia Mộc nói sơ
qua thư tình Kiều An Hảo viết, chỉ nói lời mở đầu không hề nói những câu sau, nhưng Lục Cẩn Niên vẫn có thể nghe được, đó chính là nội dung lá
thư buổi chiều Kiều An Hảo đưa cho mình, vì vậy không biến sắc tiếp tục
hỏi: "Làm sao em biết nội dung bức thư tình này?"
"Chính do cô ấy đọc cho em nghe đó, để cho em cho em nghe thử thư tình của cô ấy viết
có được hay không, quả thực lúc đó làm em nổi da gà cả người, rõ ràng
không phải cái gì văn vẻ, kết quả lại cố tình viết một bức thư như vậy." Hứa Gia Mộc lắc đầu một cái, sau đó đột nhiên giống như là nghĩ đến thứ gì vậy, còn nói: "Lúc ấy trong thư tình của cô ấy, em còn giúp cô ấy
sửa lại một chữ đấy."