Editor: trang bubble ^^
Lúc Lục Cẩn Niên nghe đến đó, đáy lòng đã mơ hồ đoán được kế tiếp Hứa Gia
Mộc sắp nói những gì, đúng là lại vẫn làm bộ như hồn nhiên không biết,
hỏi lại: "Chữ gì?"
"Lúc đó cô ấy viết một câu . . ." Hứa Gia Mộc
cau mày suy nghĩ một chút, sau đó mở miệng nói: "Suốt cuộc đời này, em
yêu anh nhất, em đã đổi cho cô ấy thành, suốt cuộc đời này, em chỉ yêu
anh. Rõ ràng chỉ tốt hơn so với nhất đúng không? Chỉ là duy nhất, nhất
là bày tỏ yêu rất nhiều. . . Chậc chậc chậc . . . Sao thế? Đề nghị của
em không tệ chứ?"
Hứa Gia Mộc không nhịn được gật gù đắc ý vì mình đã từng thay đổi một chữ ở nơi đó.
Nhưng Lục Cẩn Niên bên cạnh, đáy lòng cũng đã hoàn toàn dâng trào.
Thì ra là, Kiều An Hảo và Hứa Gia Mộc đã từng, cũng không phải đang bày tỏ
tâm ý lẫn nhau . . . mà là Kiều An Hảo đang tìm Hứa Gia Mộc xem gíup thư tình.
Bức thư tình này, hôm nay Kiều An Hảo mới đưa cho anh, lại là được viết vào nhiều năm trước, cho nên nói, đúng như anh đoán lúc
đầu, trang@dđlqđ@bubble editor là Kiều An Hảo khi cô ấy thật sự viết lá
thư tình này, cũng đã thích anh?
Cái này có phải là đại biểu cho, từng ấy năm tới nay, không phải một mình anh dùng hết sức lực đi yêu
cô, mà là bọn họ cũng đã dùng hết sức lực để yêu lẫn nhau, chỉ là ai
cũng không có can đảm mở miệng nói một câu "Em yêu anh" với lẫn nhau hay không?
Một mình Hứa Gia Mộc hơi tự luyến ở nơi đó, sau đó lại
đột nhiên lật người, hơi tò mò tiến tới trước mặt Lục Cẩn Niên: "Anh,
anh biết thư tình này của Kiều Kiều là đưa cho người nào không? Lúc
trước em hỏi cô ấy rất nhiều lần, cô sống chết không chịu nói cho em
biết."
Đắm chìm trong suy nghĩ của mình, Lục Cẩn Niên hoàn toàn
không nghe được rốt cuộc Hứa Gia Mộc hỏi tí gì, lúc này ngực của anh đã
sớm bị xúc động và vui mừng bao phủ.
Anh nghĩ, trong đời, một
chuyện rung động trong lòng nhất, đại khái chính là bản thân trong lúc
bất chợt phát hiện, người mình yêu thầm nhiều
năm, vừa vặn cũng yêu thầm mình.
Hứa Gia Mộc đã sớm quen với bộ dáng Lục Cẩn Niên im lặng
không nói, sau khi nói xong, lại tự nhiên mở miệng: "Thôi, dù sao hiện
tại Kiều Kiều gả cho anh, lúc trước cô ấy thích ai cũng không quan
trọng, chỉ là, sao lúc trước anh không nói sớm với em một chút, anh
thích Kiều Kiều?"
Lục Cẩn Niên vẫn không để ý đến cậu.
Hứa Gia Mộc hơi đáng tiếc nói: "Nếu mà em sớm biết anh thích Kiều Kiều, em
chắc chắn sẽ không có bất kỳ liên hệ gì với Kiều Kiều, như vậy, các anh
cũng có thể sớm ở cùng một chỗ rồi."
Hứa Gia Mộc đụng đụng cánh
tay Lục Cẩn Niên: "Này, anh nói anh và Kiều Kiều đã kết hôn rồi, có phải nên mời em ăn cơm hay không?"
Bị Hứa Gia Mộc đụng phải Lục Cẩn
Niên vốn không có suy nghĩ dư thừa gì, chính là nghe rốt cuộc cậu ấy nói chút gì, chỉ rất là qua loa lấy lệ "Ừ" một tiếng
"Còn nữa, các anh cũng không làm hôn lễ à?"
"Ừ."
"Ngoài ra, anh có cầu hôn không?"
"Ừ."
"Còn có chiếc nhẫn đâu? Thời gian trước ở trên mạng, em thấy có người nói
Kiều Kiều gả cho anh, đến cả nhẫn cưới cũng không có, quá keo kiệt thì
phải?"
"À."
"Này, Lục Cẩn Niên, rốt cuộc anh có nghe lời
em nói hay không đấy?" Hứa Gia Mộc bị câu trả lời vẫn luôn là đơn âm của Lục Cẩn Niên làm cho không nhịn được hơi nén giận.
"Hả?" Lần này rốt cuộc Lục Cẩn Niên đổi một loại giọng điệu trả lời, chỉ là sau khi
anh nói xong, điện thoại di động để bên cạnh trong lúc bất chợt vang
lên, Lục Cẩn Niên lấy ra, thấy là Kiều An Hảo gọi tới, vội vàng nhận
nghe: "Kiều Kiều sao? Sao vậy? . . . Ừ, anh và Gia Mộc đang chơi bóng . . ."