Thật ra thì nếu như
có thể, cậu thật rất hi vọng, mẹ cũng được, Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo
cũng được, bọn họ đều có thể trải qua thật sự vui vẻ.
Nhưng mà rất nhiều lúc, chuyện chính là khó thể vẹn toàn như vậy.
Nghĩ tới chỗ này Hứa Gia Mộc, d!^Nd+n(#Q%*d@n không nhịn được thở một hơi thật dài.
Mặc dù Kiều An Hảo theo Triệu Manh đi bệnh viện kiểm tra qua một lần, nhưng Lục Cẩn Niên vẫn hơi lo lắng, cố ý nhờ người tìm bác sĩ khoa phụ sản
tốt nhất toàn thành phố Bắc Kinh, đăng ký một số, sau giữa trưa vào một
ngày ánh nắng tươi sáng, lại dẫn Kiều An Hảo đi một chuyến đến bệnh
viện.
Đại khái mất thời gian hai tiếng, một loạt kết quả kiểm tra toàn bộ ra, mẹ mang thai và thai nhi đều rất khỏe mạnh.
Từ bệnh viện ra ngoài, đã ba giờ chiều.
Mấy ngày trước còn lạnh không có gì khác với ngày đông giá rét, nhưng chỉ
bắt đầu từ tuần trước, trong lúc thời tiết chợt trở nên ấm áp, càng ngày … nhiệt độ càng cao hơn, trên đường toàn thành phố Bắc Kinh toàn bộ hoa đón xuân nở rộ trong một đêm, cây liễu bắt đầu đâm chồi, người trên
đường phố, đều cởi ra áo lông vừa dầy vừa nặng.
Mà thời tiết hôm nay rất tốt, như là vừa được nhuộm màu xanh da trời, liếc nhìn lại,
ngàn dặm không có bóng mây, không có chút gió nào, ánh mặt trời sáng rỡ
chiếu lên trên người, ấm áp tan chảy.
Lên xe, sau khi Lục Cẩn
Niên cài chắc dây an toàn cho Kiều An Hảo, nhìn thời tiết bên ngoài tốt
như vậy, vì vậy lên tiếng nói: "Dẫn em tới một nơi?"
"Nơi nào?" Kiều An Hảo nghiêng đầu, trong mắt đen nhánh tràn ngập tò mò.
"Đến đó em sẽ biết." Bộ dáng Lục Cẩn Niên bí ẩn.
Kiều An Hảo cong cong môi, không hỏi nữa.
Lục Cẩn Niên cho xe chạy, chạy vững vàng, lại đi thời gian khoản chừng hơn
nửa giờ, Kiều An Hảo phát hiện hoàn cảnh chung quanh càng ngày càng quen thuộc, ngay tại lúc cô nhận ra Lục Cẩn Niên mang mình tới nơi nào, xe
đã ngừng lại: "Đoạn đường phía trước là trường học, không cho dừng xe,
chúng ta đi bộ qua đi."
Sợ bị người nhận ra, Lục Cẩn Niên sớm
chuẩn bị hai cái nón ở trên xe, đội một cái trên đầu mình, một cái đội
trên đầu Kiều An Hảo.
Lục Cẩn Niên dẫn Kiều An Hảo đi là trường
học trung học cấp hai của bọn anh, bởi vì đã qua thời gian gần
mười năm, rất nhiều thứ nơi này cũng đã sửa đổi, nhưng bố cục căn bản vẫn không
thay đổi, nhất là hai tiệm internet đối diện trường học, đến nay vẫn còn đang kinh doanh.
Hôm nay là Chủ nhật, trong trường học rất yên tĩnh.
Đối diện cổng lớn, là một toà nhà dạy học, phía trước là suối phun, còn là nhiều năm không phun nước như cũ.
Lục Cẩn Niên dắt Kiều An Hảo, trực tiếp từ trong toà nhà dạy học băng qua,
đi vòng qua phía sau, sau đó đi dọc theo con đường một đoạn rất dài,
cuối cùng liền dắt Kiều An Hảo lên ba tầng "lầu Thanh Hoa".
Đó là phòng học lúc trước anh và Kiều An Hảo học 3 năm trường cấp 3 ở tầng lầu đó.
Từ trên cầu thang tới, quẹo trái, phòng học thứ nhất là lớp ba, đi về phía trước là lớp hai, đi lên trước nữa là lớp một.
Hồi đó lúc bọn họ đi học một năm kia, bộ giáo dục phê khoản tiền cho trường học, một năm đó đều đổi mới toàn bộ ghế bàn học, bây giờ đã qua mười
năm, giống như sử dụng vẫn là một bộ năm đó bọn họ sử dụng.
Bởi vì là chủ nhật, cửa phòng học đều khóa, nhưng lớp ba có một cánh cửa sổ mở ra.
Lục Cẩn Niên buông lỏng tay Kiều An Hảo, nhanh nhẹn bò đi vào, sau đó đạp
lên cái bàn, nhảy xuống mặt đất, đi vòng qua chỗ cửa trước, mở khóa
phòng học từ bên trong.
Kiều An Hảo đi vào, Lục Cẩn Niên đóng cửa lại, dắt cô đi, vòng quanh phòng học lần lượt xem xét cái bàn bên cạnh, vừa đi, lúc gần như sắp nhìn xong toàn bộ bàn trong phòng học, trong
lúc bất chợt Lục Cẩn Niên chỉ vào một cái bàn, mở miệng nói: "Cái bàn
này, là năm đó em nằm sấp lên nó lúc ở lớp ba đó."