"Chơi xong, sẽ về nhà ngay, nếu như em mệt thì sớm nghỉ ngơi chút, không cần chờ anh . . . Ừ, sữa sao? Anh biết rồi, bọn anh sẽ rẽ vào siêu thị mua, em có thứ gì
khác muốn ăn hoặc là muốn mua không? Trái cây sao? Còn gì không? Không
có, được rồi . . ."
Hứa Gia Mộc nhìn về phía vẻ mặt dịu dàng của
Lục Cẩn Niên lảm nhảm điện thoại không có chút nào không kiên nhẫn, trợn mắt há mồm, qua một lúc thật lâu, mới chớp chớp đôi mắt, mẹ nó, tại sao cậu nói một chuỗi dài, đổi lấy chính là năm từ "Ừ" "A…" , Kiều An Hảo
tùy tiện một cuộc tra xét, nói cũng chưa tới mười chữ, vậy mà anh ấy trả lời mười mấy chữ?
Rõ ràng cậu và Kiều An Hảo đều đang nói chuyện với anh ấy, thế nào lại đối xử khác nhau rõ ràng như vậy?
Một người trên trời một người dưới đất . . .
Hứa Gia Mộc không nhịn được lặng lẽ châm chọc một câu: "Đối xử khác nhau
còn chưa tính, rõ ràng trước kia người thấy em phải kêu anh, hiện tại em còn phải mở miệng kêu chị dâu . . ."
Lục Cẩn Niên cúp điện
thoại, vừa vặn nghe những lời này, không nhịn được khóe môi liền nhếch
lên, sau đó đứng lên từ dưới đất, tùy ý vỗ vỗ đất trên người, đưa tay về phía Hứa Gia Mộc, Hứa Gia Mộc giơ tay lên, bắt tay Lục Cẩn Niên,
dieenddafnleequysddoon Lục Cẩn Niên tăng sức, kéo Hứa Gia Mộc dậy từ
trên mặt đất, sau đó lập tức vẩy tay Hứa Gia Mộc ra, cầm quần áo bên
cạnh, đi tới ngoài cửa sân thể dục.
Hứa Gia Mộc vội vàng cầm quần áo của mình, nhặt rác trên đất đuổi theo: "Bây giờ phải về nhà rồi hả?
Có muốn tìm một chỗ uống một chén hay không?"
Lục Cẩn Niên vừa
kéo khóa kéo áo khoác, vừa lắc đầu một cái, nhìn như rất buồn rầu, rồi
lại cất giấu vô số khoe khoang: "Người có vợ, không như người tự do,
phải trở về."
A. . . Nói được giống như trước kia lúc chưa có
vợ, đã có ngày ngày vô cùng tự do? Còn không phải là buổi tối kéo thế
nào cũng không kéo ra được?
Hứa Gia Mộc không nhịn được mang theo vài phần khinh thường ha cười một tiếng.
Lục Cẩn Niên cũng không có một chút ý ngại cùng với Hứa Gia Mộc, vươn tay,
vỗ vai cậu một cái: "Hết cách rồi, hiện tại
chị dâu cậu mang bầu, ở nhà
một mình, anh không yên lòng."
"Đi thôi, cậu cũng về nhà sớm đi." Nói xong, Lục Cẩn Niên liền kéo cửa ra ngồi xuống.
Cho đến khi xe Lục Cẩn Niên khởi động rời đi lúc lâu, Hứa Gia Mộc mới nháy
mắt, trở lại bình thường, chị dâu . . . Chị dâu . . . Lục Cẩn Niên tuyệt đối nghe thấy cậu mới vừa châm chọc, cố ý nói như vậy!
Lúc Hứa
Gia Mộc nội thương (bị thương bên trong) ngồi vào trong xe, điện thoại
di động reng reng vang lên hai tiếng, cậu lấy ra, thấy là Lục Cẩn Niên
gởi tới hai tin nhắn.
Tin thứ nhất, hai chữ đơn giản: cám ơn.
Tin thứ hai, hơn mấy chữ: mẹ con từ xưa không có thù sâu hận lớn.
Hứa Gia Mộc nhìn hai cái tin nhắn này, trong nháy mắt tim bị một dòng ấm áp kỳ lạ, bao bọc thật chặt.
Cậu biết anh ấy cảm ơn lần nữa lời giải thích ngày hôm qua của mình.
Cậu cũng biết, tin nhắn thứ hai của anh ấy là đang an ủi mình.
Người đàn ông lạnh lùng đó, vốn là như vậy, một câu nói dễ dàng như vậy đã chọc trúng chỗ mềm mại nhất trong lòng người khác.
Hứa Gia Mộc không trả lời tin nhắn của Lục Cẩn Niên, chỉ là dựa vào trên
lưng xe, nhắm hai mắt lại, sau đó phát hiện, giờ phút này trong lòng của mình, hơn nửa năm gần đây tới nay, là lúc yên bình nhất, thậm chí giống như là dỡ xuống gánh nặng, xuất phát từ tận đáy lòng, dâng lên một tầng nhẹ nhõm trước nay chưa có.
Mẹ ngã bệnh, không phải cậu không lo lắng, nhưng mà, cậu cũng không hối hận lựa chọn ngày hôm qua của mình.
Mẹ phạm quá nhiều sai lầm, cũng quá sâu, thậm chí còn liên lụy một mạng người.