" Đâu phải muốn đi là đi được đâu anh" cậu cuối mặt xuống nhìn hai tay đang nhào chiếc chân.
" Tại sao không thể đi, em không có trách nhiệm gì với nó cả, em chỉ dùng lời nhờ vả của người lớn mà ràng buộc em với nó thôi" Suga tức giận nói.
" Không chỉ là lời nhờ vả đâu anh" Jungkook nhìn thẳng vào mắt anh rồi nói.
" Vậy là gì hả Kookie, cậu yêu anh ta rồi à" Jimin nóng nảy mở miệng.
"Phải không Kookie" Suga hỏi lại cậu.
Jungkook lại cuối mặt lắc đầu nhưng ba người còn lại ai cũng đã hiểu rõ cậu đã xa vào tình yêu của anh, một tình yêu đau đớn.
"Em vẫn muốn quay về chịu sự dày vò sao" Suga lại kiên nhẫn hỏi thêm.
" Em không sao đâu mà"
" Vậy những gì cậu đã chịu đựng bây giờ là không sao à, cậu làm sao vậy Jungkook" Jimin cuối cùng cũng tức giận quát lớn.
" Tớ chỉ là sơ ý thôi Minie à, cậu đừng vậy mà"
" Kookie em khác so với trước quá, Kookie trước kia đã bị Taehyung thay đổi đến ngu muội thế này rồi " J Hope ôm Jimin dỗ dành y không tức giận nữa rồi nhìn cậu nói.
" Jungkook lúc trước rất vui vẻ kiên cường, không chịu khuất phục, háo thắng và đầy tự tin trước những cái mạnh nhưng giờ đây Jungkook lại đầy sự đau thương buồn bả, yếu đuối và đầy nhu nhược" Suga khẳng định lại cho cậu thấy cậu đã thay đổi thế nào sau lời nói của J Hope.
" Em..." cậu dường như câm lặng trước những lời đánh giá của mọi người.
" Em thế nào? Vẫn quyết định quay về à!" Suga vẫn rất kiên nhẫn với cậu.
Cậu im lặng một lúc rồi vẫn gật đầu " Vâng" một tiếng. Không phải là cậu quá nhu nhược mà là cậu cần thời gian để buông bỏ, chỉ cần chịu đựng thêm một chút nữa rồi đến khi đủ đau cậu sẽ tự mình buông bỏ.
" Cậu hết thuốc chữa rồi, mình không muốn nói chuyện với cậu nữa " Jimin tức giận mở cửa ra ngoài không muốn nhìn cậu nữa, J Hope thấy vậy liền đuổi theo khuyên y.
" Anh tôn trọng quyết định của em nhưng sau này em đừng hối hận" Suga nói xong cũng quay lưng bỏ cậu một mình.
"Em hối hận thì được gì nữa bây giờ?" Cậu nhìn ra cửa sổ tự mình hỏi nhỏ rồi mi cậu lại ướt sũng.
~
" Sao nhà lại tối đen thế này hả anh" anh và cô sau khi rời đi không hay biết chuyện gì đã quay về lúc trời tối mịt và cả căn nhà đều tối đen không có bóng dáng của cậu.
" Cái đồ chết tiệt cậu đâu rồi" anh khó chịu gọi lớn mà không nhận được phản hồi từ cậu, anh khó chịu và có chút sợ hãi gì đó vì không thấy sự xuất hiện của cậu trong ngồi nhà như thường lệ.
" Chắc là em ấy bận việc gì ra ngoài thôi anh" cô đi đến bật rồi ân cần đến nói với anh, cô thật giống như một người vợ hiền đầy hiểu chuyện mà.
" Cậu là có thể bận gì ngoài việc đi gạ gẫm người khác" anh cười khinh ôm cô lại sofa ngồi rồi nhìn đóng thuỷ tinh vỡ dưới sàn nhà còn nguyên trong lòng cũng nghe tiếng vỡ gì đó rồi lại vô thức nghĩ nhiều máu như vậy à.
Rồi đột nhiên có tiếng xe ở cửa nhà anh và cô nhìn qua cửa sổ sát đất có thể thấy cậu đang được một người đàn ông lịch lãm đỡ xuống xe và họ còn đang nói gì đó, người đàn