" Taehyung anh bị làm sao vậy" cậu bình tĩnh lại sau nụ hôn rồi không khỏi giật mình vì thái độ của anh.
" Nè.. anh làm gì vậy hả tên điên này" anh nhìn cậu cười không nói gì ròi bế cậu lên phòng, làm cậu từ bắt ngờ này sang bắt ngờ khác.
" ngủ đi" anh đặt cậu xuống giường rồi xoa xoa cái cầm đỏ bị anh bóp lúc nãy rồi cưng chiều hôn xuống nói.
" Anh bị điên à" cậu sờ trán anh nghi ngờ nói.
" ừm, điên rồi, điên nên chẳng thể nhìn ra gì cả" anh gạt tay cậu ra khỏi trán mình rồi cụng nhẹ đầu mình vào đầu một cái ròi đứng dậy rời khỏi phòng làm cậu không khỏi hoang mang.
Anh bước xuống phòng khách nhìn đóng tài liệu trên bàn, tất cả là thông tin về cậu mà anh bảo thư ký thu thập được, anh có chút nghi ngờ và tò mò về thân phận của cậu nên đã điều tra thử, kết quả làm anh thật sự bất ngờ, cậu chẳng giống với những gì cô miêu tả, anh cảm thấy rất thất vọng về cô nhưng nghĩ gần cô là do yêu anh nên mới làm như vậy nên chấp nhận bỏ qua dù gì cô cũng đang mang thai, anh hiểu lầm cậu thành như vậy còn đối xử rất tệ nữa nên hiện tại không biết cách nào để bù đắp và đối diện với ba mẹ, anh thật sự hổ thẹn, bây giờ anh chỉ biết đối xử nhẹ nhàng với cậu hơn rồi đợi ba mẹ quay về giải quyết, anh thật sự rất rối.
" anh ta trúng tà à" cậu nhìn anh rời khỏi phòng, liền bật người ngồi dậy khó chịu nói. Cậu chẳng hiểu anh bị gì nữa, tự nhiên lại làm trò khùng điên hôn cậu. Aiss chết tiệt cái đồ chết tiệt, anh làm tim cậu lại đập nhanh lần nữa rồi, phải làm sao phải làm sao đây.
Sáng hôm sau cậu vẫn như thường ngày dậy sớm chuẩn bị đi học rồi xuống bếp nhưng khi cậu bước xuống cầu thang đã thấy rất nhiều người giúp việc trong nhà. Cậu lại một phen sửng sốt.
" Cậu Jeon, chúng tôi là người giúp việc được cậu chủ điều từ nhà lớn đến. Hiện tại chúng tôi sẽ phụ trách tất cả công việc nên cậu cứ yên tâm ạ" Một người phụ nữ tầm khoảng 50 tuổi bước đến gần cậu rồi cuối đầu nói.
" Àa con hiểu rồi, cô có thể cho con biết tên được không, với lại cô gọi con là Jungkook được rồi ạ" cậu lễ phép đáp lại bà.
" Vâng cậu Jungkook, cậu có thể gọi tôi là Quản gia Lee"
Cậu cũng chẳng hiểu anh đang làm gì nhưng cũng chẳng quan tâm, vì bây giờ cậu có thể thoải mái tự do rồi, hiện tại cậu đã có thể trở về với đúng danh phận của mình, là khách của ngôi nhà này chứ không còn