Thời gian cứ thế không nhanh không chậm trôi qua một năm rồi hai năm, Taehyung dẫn dắt công ty ngày càng lớn mạnh và cũng giúp Jeon thị phát triển cách mạnh mẽ so với nhiều năm trước và tình cảm của ba mẹ Jeon dành cho anh cũng rất nhiều. Trong hai năm qua anh ngủ ở văn phòng nhiều hơn và ít khi ở lại Kim gia, đôi lúc mệt mỏi anh sẽ quay về căn nhà anh và cậu từng chung sống, ngủ trên chiếc giường của cậu để khiến bản thân bớt đi phần nào áp lực và nhớ cậu, anh biết căn nhà này là minh chứng cho những việc tồi tệ anh đã gây ra với cậu nhưng nó cũng mang đầy hơi ấm của cậu nên anh chẳng thể làm gì hơn. Anh vẫn luôn muốn cùng cậu xây dựng lại tổ ấm của hai người ở đây vì có như vậy thì anh mới có thể luôn nhớ rằng anh phải yêu cậu nhiều hơn nữa để bù đắp mọi tổn thương ở quá khứ. Hôm nay cũng là ngày dự lớn nhất ở California của công ty được bắt đầu, để bắt đầu được dự án này anh đã phải gồng mình hơn hai tháng để chuẩn bị một cách tốt nhất, tuần sau anh sẽ bay sang California để công tác đến khi hoàn thành dự án nên liền cho mình một chút thời gian nghỉ ngơi ở ngôi nhà của hai người.
1
" Chào cậu chủ, hôm nay cậu tan làm mượn quá" Quản gia mở cửa cho anh rồi nói, vì khi anh về đến nhà đã là 12h đêm.
" Nhiều việc quá, quản gia cứ nghỉ ngơi đi, tôi tự lo liệu được" anh ngã mình xuống sofa ra giấu cho quản gia đi nghỉ ngơi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
" Anh mệt quá Kookie à, nhớ em, em ở đây thì tốt biết mấy" anh ngã đầu lên sofa mở màn hình điện thoại lên nhìn ngắm cậu bé xinh xắn nói. Anh thật sự ước rằng cậu vẫn ở đây, ngoan ngoãn chờ anh về nhà như ngày đó nhưng anh biết đó là quá xa xỉ rồi.
Ngồi một mình giữa phòng khách rộng lớn trống trãi khiến anh lại càng thêm mệt mỏi liền đứng dậy dáng vẻ đầy sự cô đơn bước lên tầng và quay về phòng của cậu, bây giờ phòng của cậu cũng như phòng anh rồi, anh ghét căn phòng của mình vì nó mang đầy vết nhơ nhuốc của anh và người phụ nữ kia, thật kinh tởm, anh đã cho sửa chữa và thay đổi nó thành một căn phòng mới hoàn toàn để đỡ phải chướng mắt, nhưng chắc chắn anh sẽ không ở căn phòng đó lần nào nữa.
Về phòng sau khi tắm xong anh bước ra ngoài lấy rượu rồi quay lại ngồi thất thần trên bàn nhâm nhi ly rượu, nhìn vào ảnh cậu rồi lại đọc thoại một mình. " nhớ em, lúc nào cũng nhớ em, anh đã cố gắng rất nhiều rồi, hai năm rồi đấy, anh nghỉ bản thân sẽ không chịu đựng thêm được nữa, không chịu được nữa nhưng anh vẫn sẽ cố gắng, tương lai anh sẽ không thể thiếu đi em Kookie" anh lại khóc rồi, nước mắt cứ thể lăn dài trên gò má người đàn ông tưởng chừng rất mạnh mẽ, nhưng vì những lỗi lầm đã gây ra với người mình yêu đã khiến anh chịu không ít dày vò trong hai năm, chỉ cần nghĩ đến cậu anh sẽ không kìm lòng nổi mà yếu đuối, cậu là điểm yếu duy nhất của cuộc đời anh.
Tự chuốc mình say để dễ dàng quên đi nổi nhớ và ngủ dễ hơn nhưng càng uống lại càng tỉnh, càng thêm buồn và càng thêm yếu đuối, nhưng anh chẳng làm gì được để khống chế bản thân mình cả, anh cứ ngồi đó từng ly rồi từng ly cho đến hết chai rượu, rồi cũng xiêu vẹo với thân mình đã quá gầy gò so với