"Tôi cầu bình an cho bạn học, chúng tôi đều học cùng lớp, có lẽ anh không có ấn tượng với cô ấy.
Cô ấy là lớp trưởng, mấy tuần trước đột nhiên mắc bệnh lạ, từ đó về sau không thấy đến trường nữa."
An Bình để lộ vẻ mặt đang hồi tưởng, "Bệnh của lớp trưởng rất kỳ quái, bình thường cô ấy rất khỏe, tôi cũng chưa bao giờ nghe nói cô ấy từng mắc bệnh gì..."
"Được đấy, cậu biết rất nhiều điều." Mộc Cát Sinh ngồi ở cửa, đang bóp nát vắt mì ném vào trong ca sắt tráng men, "Cô ấy là người cậu thầm mến à?"
"Không phải, anh đừng nói linh tinh!" An Bình đỏ bừng cả mặt, "Mấu chốt là cô ấy xin nghỉ rất lâu, mà trường mình chính là Trung học Phổ thông số 1 thành phố đó, trường học chưa bao giờ cho nghỉ lâu đến vậy đâu!"
"Chuyện này có gì khó." Mộc Cát Sinh ngậm nĩa nhựa trong miệng, bình chân như vại, "Số ngày tôi xin nghỉ chắc phải bình phương n lần số ngày lớp trưởng nghỉ."
An Bình quả thực không biết nên nói gì.
Nên đồng ý là y nói không sai? Hay là chế giễu vị đại ca trường đúp lớp thành truyền kỳ này lại có thể biết đến căn thức bậc n?
Những gì cậu trải qua chiều nay đã có thể xếp vào chủ nghĩa hiện thực huyền ảo.
Đầu tiên là bạn học cùng lớp có nhà ở miếu Thành Hoàng, rồi bị lừa thắp hương đoán mệnh, sau đó lại bị đuổi ra ngoài đi mua đồ cúng mì gói gì đó...!Đáng kinh ngạc nhất, đại ca trường Trung học Phổ thông số 1 thành phố trong lời đồn lại là một thần côn, còn là phiên bản cán bộ lão thành.
An Bình quan sát Mộc Cát Sinh, cảm thấy người này khác xa người trong lời đồn, không chỉ khá hòa đồng mà còn rất dễ nói chuyện, tuy rằng nói được vài câu đã khiến người ta nghẹn họng không tìm thấy phương hướng.
Nhưng mà khi sự việc phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hoá theo hướng ngược lại, lúc đó sẽ sinh ra sự gần gũi bao trùm đầy khói lửa.
Cũng là nhờ điệu bộ không đứng đắn của y mà có thể làm cho người ta nhanh chóng thả lỏng.
An Bình đã giấu chuyện này ở trong lòng rất lâu, thật sự không tìm được người để kể, cậu lập tức nói hết toàn bộ đầu đuôi câu chuyện: "Bình thường có ai đó ốm nặng đến vậy, cả lớp đều sẽ bàn tán nghị luận, nhưng lần này chẳng những không ai nói gì mà ngay cả giáo viên cũng tránh nhắc tới...!Như là việc đưa bài tập này này, tôi vốn định đưa cho anh và cô ấy, cuối cùng lại bị giáo viên chủ nhiệm ngăn lại, nói thế nào cũng không cho tôi đi."
"Thú vị đấy." Mộc Cát Sinh ăn một nĩa mì tôm, "Đổ nhiều nước rồi...!Lớp trưởng có từng đổ bệnh trong lớp không? Tình hình cụ thể lúc đó là như thế nào?"
An Bình suy nghĩ một chút, "Lúc đó là đang trong lớp học, cô ấy ngồi tại chỗ, ăn một bát mì, sau đó cả người ngã gục xuống bàn, gọi kiểu gì cũng không tỉnh lại.
Cuối cùng giáo viên phải gọi 120, rồi cô ấy được đưa đi bằng cáng cứu thương."
"Ngồi tại chỗ, ăn một bát mì." Mộc Cát Sinh đăm chiêu suy nghĩ, "Nhớ rõ ràng mọi chuyện như vậy, cậu thật sự không thầm mến cô ấy sao?"
An Bình: Tôi cầu xin anh đó, anh hai ơi, chúng ta nói chuyện nghiêm túc được không.
Mộc Cát Sinh trêu chọc người ta xong, cuối cùng cũng nói một câu tiếng người: "Cậu có nhớ cô ấy ăn mì gì không?"
"Không nhớ rõ lắm." An Bình suy tư một lát, nhìn thoáng qua cái ca sắt tráng men của Mộc Cát Sinh, "Hình như là mẹ cô ấy mang đến, mùi rất thơm, bên trong cũng có dưa chua."
"Thật trùng hợp." Mộc Cát Sinh nghe vậy nở nụ cười, cầm ca sắt trắng men đứng lên, "Chọn ngày không bằng gặp ngày, đi thôi An Bình nhi."
Đối phương thuận miệng đặt cho cậu một biệt hiệu mới, thêm một chữ nhi vào phía sau, tiếng gọi nhẹ như tơ liễu.
An Bình sửng sốt một lúc mới nhận ra đối phương đang gọi cậu, "Hả? Đi đâu?"
"Về trường, Trung học Phổ thông số 1 thành phố."
Bất kể ở thành phố nào, có thể được gọi là "Trung học Phổ thông số 1" thì dù lớn hay nhỏ đều là trường trọng điểm.
Trung học Phổ thông số 1 thành phố là trường học tốt nhất trong khu phố cổ, vị trí dựa núi kề sông, ở xung quanh còn có một vài di tích lịch sử, ngôi trường này đã được thành lập gần trăm năm, là một nơi đất thiêng có người tài.
Mỗi đợt tuyển sinh hàng năm đều phải chen lấn rách da đầu cũng khó có thể vào trường, mà đúp lớp nhiều như Mộc Cát Sinh lại sắp trở thành truyền kỳ, đại khái cũng là lần đầu tiên trong lịch sử trăm năm của trường.
Trung học Phổ thông số 1 thành phố được tổ chức theo hình thức học ngoại trú, cho nên trong hai ngày được nghỉ có rất ít người ở trường.
An Bình đi theo sau Mộc Cát Sinh, nhìn người này mặc áo ngủ bên trong khoác áo khoác đồng phục rộng rãi bên ngoài, đầu tóc vò loạn tạo kiểu, ôm ca sắt tráng men nghênh ngang đi vào cổng trường.
"Không phải chứ, sao anh ăn mặc như vậy mà bảo vệ không cản anh lại?" Nội quy trường học bị người này ăn mất rồi hả?
Mặt của Mộc Cát Sinh rất trắng, dưới mắt hiện lên màu vòng xanh đen mờ nhạt, nhìn trông thật sự có hơi ốm yếu, nhưng mà lời nói và cử chỉ của y không hề mang dáng vẻ của một người bệnh tật quanh năm.
Hiện giờ, ấn tượng của An Bình về y đã hoàn toàn thay đổi, người này hoặc là một thần côn mới hành nghề sau khi bị mất việc, hoặc là một bậc thầy bịp bợm.
"Tôi quen chú bảo vệ được sáu kỳ rồi, sắp thành nửa người thân với nhau rồi, nào cần làm mấy việc xem nhau như người ngoài vậy." Mộc Cát Sinh nói khóac mà không biết ngượng, "Đúng rồi, chú tôi thích hút thuốc Hồng Tháp Sơn, lúc nào muốn ra cổng trường thì tặng chú ấy mấy gói, chú thả cậu đi một trăm phần trăm."
An Bình nghe xong giật giật khóe miệng, "Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?"
"Về lớp, lớp chúng ta." Cán bộ lão thành Mộc Cát Sinh phất phất tay như đi thị sát, "An Bình nhi, cậu dẫn đường đi."
"Chỉ về lớp thôi mà?" An Bình chẳng hiểu ra sao, về lớp mà còn phải dẫn đường gì nữa?
"Đi lúc trẻ già mới về." Mộc Cát Sinh có lý chẳng sợ: "Xin nghỉ quá nhiều, không nhớ được lớp ở đâu."
An Bình: "..."
Tòa dạy học của Trung học Phổ thông số 1 được gọi là lầu bát giác mang kiến trúc rất đặc biệt.
Mỗi lớp học có tám góc, là một hình bát giác không theo tiêu chuẩn.
Lớp học của An Bình ở tầng hai, cửa sổ đối diện đường cái, lúc hai người vào lớp thì trời đã gần tối, có thể nhìn thấy ánh đèn đường ngoài cửa sổ.
An Bình bật đèn lên, đi tới một cái bàn, "Đây là chỗ ngồi của lớp trưởng."
Bàn học bên cạnh cửa sổ, chất đầy sách giáo khoa và đề thi, vừa nhìn đã biết là chỗ ngồi của học sinh giỏi.
Mộc Cát Sinh kéo ghế ra lục lọi, nói chắc: "Thiếu vài thứ."
An Bình vội vàng hỏi: "Thiếu gì?"
"Không phải cô ấy là lớp trưởng sao? Tại sao ngay cả cô ấy cũng không có đáp án đề luyện thi đại học?" Mộc Cát Sinh lục lọi tìm mọi ngóc ngách trong ngăn kéo, "Tôi biết rồi, đáp án đều bị thu hết rồi, nhưng tại sao bây giờ giáo viên lại ki bo thế nhỉ? Còn không lưu lại cho lớp trưởng một bản?"
An Bình quả thực không đếm được, đây là lần thứ mấy cậu không nói nên lời: "...Thôi mà, tôi cầu xin anh đấy anh hai ơi, tạm thời đừng lạc đề được không? Tôi làm xong bài tập đều đưa anh mượn chép."
"Vậy thì tốt quá." Mộc Cát Sinh vui vẻ đồng ý, cầm ca sắt tráng men lên bắt đầu ăn mì, "Bắt đầu làm việc đi, An Bình nhi, cậu đi điều chỉnh đồng hồ."
Y chỉ vào đồng hồ phía trên bảng đen, "Cậu còn nhớ thời gian lúc lớp trưởng xảy ra chuyện không? Điều chỉnh đồng hồ quay về thời gian đó."
An Bình nhìn mì tôm trong ca sắt của Mộc Cát Sinh, có hơi hiểu, "Anh muốn tái hiện lại tình hình lúc đó?"
"Chính xác, giữa giờ học, chỗ ngồi bên cửa sổ, ăn mì." Mộc Cát Sinh húp mì tôm, "Cậu chủ nhanh chân lên, chậm chút nữa là tôi ăn xong mì rồi đấy."
An Bình xoay người đi điều chỉnh đồng hồ, vang vọng trong phòng học là tiếng Mộc Cát Sinh ăn mì, "Tôi nói này, anh ăn chậm một chút, lỡ như thật sự có chuyện gì xảy ra còn phản ứng kịp..." Cậu có dáng người cao ráo, hơi vươn tay lên là có thể tháo đồng hồ xuống, chỉnh thành sáu giờ rưỡi chiều.
Chờ đến khi đặt đồng hồ về vị trí cũ rồi xoay người lại, cậu lập tức trợn tròn mắt choáng váng.
Vị trí mà Mộc Cát Sinh ngồi ban đầu không có một ai, ở đó chỉ còn lại một cái ca sắt trắng men.
Mà trong phòng học vẫn vang vọng tiếng húp mì xì xụp.
Từ nhỏ, An Bình đã được tiếp nhận chín năm giáo dục bắt buộc, sinh ra ở Trung Quốc lớn lên dưới lá cờ đỏ, chưa từng nhìn thấy những điều kỳ quái siêu nhiên nào cả.
Mà giờ đây cậu sợ tới mức tê tại da đầu, phản ứng đầu tiên đó là cầm lấy một quyển chính trị tư tưởng II (bắt buộc) trên bục giảng, bắt đầu điên cuồng đọc quan niệm duy vật của chủ nghĩa Mác.
Giọng đọc như chuông lớn, cố gắng đọc nguyên lý và phương pháp luận để tạo ra khí thế trừ tà.
Tài liệu giảng dạy vừa nặng vừa khó có lẽ đều có hiệu quả như thuốc trị bệnh với mỗi học sinh cấp ba.
Không chỉ khiến người ta đau khổ tột cùng mà còn chữa khỏi được bách bệnh, biến người sống thành người chết, giúp người chết có thể sống lại, sung sướng tột cùng muốn ngừng cũng không ngừng được.
Giờ phút này An Bình có lẽ thuộc loại thứ hai, đọc lộn xộn một đống kiến thức trọng tâm, đọc đến khi đầu óc tỉnh táo hơn, cậu kích động nhấc chân bỏ chạy, cố gắng ép buộc bản thân giữ bình tĩnh.
Một người sống sờ sờ cứ thế biến mất trước mắt cậu, ít nhất cũng phải làm rõ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tiếng ăn mì vẫn vang lên trong lớp học, An Bình lấy lại bình tĩnh, phát hiện âm thanh không phát ra từ hư không, mà là từ loa phát thanh truyền tới -- Âm thanh lặp đi lặp lại như máy móc, không hề ngừng nghỉ.
Cái miệng này to cỡ nào vậy? Ăn lâu như thế rồi mà vẫn chưa dừng lại, không sợ nghẹn à?
An Bình nghe một hồi, toàn thân đã nổi đầy da gà mà không nghe được manh mối gì cả.
Cậu cẩn thận suy nghĩ mọi chuyện xảy ra trước đó rồi đưa ra một quyết định -- lặp lại những gì mà Mộc Cát Sinh đã làm.
Cậu chỉnh đồng hồ đến sáu giờ rưỡi lại lần nữa, đi đến bàn của lớp trưởng ngồi xuống, cầm ca sắt tráng men lên, vùi đầu ăn một miếng mì.
Âm thanh húp xì xụp trong loa phát thanh đột nhiên biến mất.
An Bình ngẩng đầu lên, phát hiện trong lớp học chật kín người.
Gặp chuyện kinh hãi như này được một lần thì lạ đến hai lần là quen, lần này An Bình đã bình tĩnh hơn rất nhiều -- Nhưng nào có như vậy.
Đầu tiên cậu hét to một tiếng như mèo bị giẫm đuôi, sau đó vội vàng che miệng lại, run cầm cập