Thực sự quá mệt mỏi, mãi đến khi An phi và Hứa Linh Nhược đã đứng dậy thì Lăng Giản vẫn nằm lỳ trên giường mà ngủ.
Nàng vốn là người mê ngủ, đặc biệt là khi hiện tại đại cục đã định, đã sớm không cần Đông bôn Tây bào*.
Dứt khoát, nhắm mắt lại ngủ cả ngày đi.
Trong lúc ngủ say, mấy nữ nhân đến rồi lại rời đi, thầm hiểu với nhau, các nàng cũng không đánh thức Lăng Giản mà là lưu lại một nụ hôn trên vai nàng rồi rời đi.
Các nàng yêu Lăng Giản, thậm chí so với tính mạng của mình còn nhiều hơn.
*[chạy ngược chạy xuôi; chạy đôn chạy đáo; chạy lăng xăng]
Màn đêm buông xuống, người đi vào tẩm cung Lăng Giản chính là Lam Ngữ Thần.
Hảo hảo đêm động phòng hoa chúc lại bị các nàng đổi thành đêm trừng phạt Lăng Giản, vì lẽ đó Lam Ngữ Thần đêm nay tự nhiên là muốn bù đắp đêm động phòng này cho Lăng Giản.
Sâu trong đáy lòng, nàng rất chờ mong Lăng Giản cùng mình làm những sự tình không thích hợp với hài tử kia, bởi vì...!đây không chỉ đại diện cho việc mình đã trở thành nữ nhân, cũng đại diện cho việc chính mình từ thời khắc đó đã thuộc về Lăng Giản, trở thành thê tử của nàng.
Lăng Giản còn đang ở trong giấc mộng cùng bàn luận kỳ nghệ với Chu công, áo ngủ bằng gấm bị nàng làm cho rớt xuống bên người, tứ chi Lăng Giản mở rộng ra, bại lộ tấm lưng trơn bóng phía sau, gò má hấp dẫn, hoàn mỹ mê hoặc lấy tầm mắt của Lam Ngữ Thần.
Nàng nhẹ nhàng đi tới bên giường, ngồi xuống, vuốt ve mái tóc dài hơi xoăn của Lăng Giản, khẽ gọi:
Lăng Giản?!
A
Lăng Giản cử động thân thể, trong tiềm thức cho là có ai muốn cùng nàng ngủ, liền trong giấc mộng mà tri kỷ để lại một địa phương đủ lớn.
Ngốc tử!
Lam Ngữ Thần hờn dỗi thấp giọng nói, bởi vì kích động mà hai tay run rẩy cởi y phục của mình, đem tư thái ngạo nhân của mình hoàn toàn bại lộ trong không khí.
Tựa hồ, có chút lạnh.
Lam Ngữ Thần rùng mình một cái, lấy áo ngủ bằng gấm đặt dưới thân Lăng Giản đang nằm chết dí bên cạnh ra, đắp lên cả hai.
Lăng Giản! Ngươi cái tên lừa gạt này! Ngươi đã nói đêm động phòng hoa chúc liền cùng ta làm chuyện này!
Cánh tay Lam Ngữ Thần vòng qua Lăng Giản người bên cạnh mình, từ phía sau ôm lấy Lăng Giản, hai khỏa mềm mại kề sát trên lưng Lăng Giản.
Xúc cảm thoải mái làm cho Lăng Giản không tự chủ được tựa vào phía sau, trên người Lam Ngữ Thần có một hương thơm đặc trưng của xử nữ, nghe được mùi hương làm say lòng người kia, luôn kích thích ra được bản năng nguyên thủy nhất của con người.
Ý thức Lăng Giản dần dần tỉnh táo lại, nghe từng trận hương thơm truyền đến từ phía sau cơ thể, Lăng Giản đột nhiên ôm lấy Lam Ngữ Thần, tựa đầu chôn ở vai nàng, lẩm bẩm nói:
A thơm quá, thơm quá
Lam Ngữ Thần bị cử động đột ngột của nàng mà sợ hết hồn, một thời gian sau mới kịp phản ứng lại, hai tay nàng bám vào phía sau lưng Lăng Giản, hờn dỗi nói:
Ngốc tử, ngươi đã tỉnh?!
Ân? Ngữ Thần?
Lăng Giản lúc này mới ý thức được người bên cạnh mình là ai, cũng khó trách, người có thể tỏa ra mùi hương xử nữ e rằng chỉ có thể là Lam Ngữ Thần đi.
Lăng Giản dụi dụi con mắt mở không được ra, dùng ngón tay cố gắng mở mí mắt ra, nói:
Đúng là ngươi a!
Tên ngốc! Nương tử của ngươi mà ngươi cũng không nhận ra? Ngươi hẳn là đã quên chuyện ngươi từng đáp ứng? Ngươi đã nói, đêm động phòng hoa chúc liền cùng ta làm chuyện này! Hôm qua không tính, hôm nay mới xem như là động phòng hoa chúc.
Lời nói này từ trong miệng Lam Ngữ Thần nói ra, để Lăng Giản cảm thấy Lam Ngữ Thần đã không còn là tiểu nha đầu ngây thơ đơn giản kia nữa.
Ngữ khí này, cùng Lam Thanh Hàn các nàng giống nhau như đúc!
Ách Ngữ Thần, ta vừa mới tỉnh ngủ.
Lăng Giản ngáp một cái, tuy rằng hương vị trên người Lam Ngữ Thần rất say người, làm người ta rất dễ dàng thoát khỏi lý trí.
Nhưng hiện tại nàng thật sự là mới thức dậy, thật sự là chẳng muốn nhúc nhích.
Nếu ngươi mới vừa tỉnh ngủ, vậy để ta tẫn trách hầu hạ ngươi một hồi thì sao?
Lam Ngữ Thần vươn mình áp lên người Lăng Giản, nụ cười nguyên bản thuần khiết vui tươi đã không còn nữa, thay thế nó, là mê hoặc khuynh quốc khiến người động tâm.
Lăng Giản nhìn đến ngây dại, khi phản ứng lại được, thì môi Lam Ngữ Thần đã kề sát ở trên môi Lăng Giản, đầu lưỡi dọc theo vành môi nàng mà tinh tế phác họa.
Đã bị quần công một lần, làm sao có thể bị công lần nữa!!! Không được, đây tuyệt đối là không thể!!!
Cơ thể Lăng Giản thời khắc này bản năng tỉnh táo lại, nàng ôm lấy Lam Ngữ Thần, đột ngột xoay người, đổi vị trí của nhau.
Giường này cũng đủ lớn, bằng không, làm sao mà đủ cho các nàng lăn lộn đây.
Hừ hừ, Ngữ Thần lão bà! Tối hôm qua ngươi đã hầu hạ ta rồi, vì lẽ đó, hiện tại liền để ta hảo hảo hầu hạ, hầu hạ ngươi đi!!!
Lăng Giản đùa dai bắt lấy gò má Lam Thanh Hàn, nghiêng đầu cắn nàng một cái ở một bên gò má, lưu lại một ấn ký rất cạn.
Ngươi!
Lam Ngữ Thần lại bắt đầu bĩu môi, dung nhan khuynh quốc vũ mị này phối hợp với vẻ mặt đáng yêu, làm cho trong lòng Lăng Giản triệt để nảy sinh ý nghĩ xấu.
Nàng liếm môi một cái, nói:
Tiểu nha đầu! Nói! Ngươi từ khi nào thì bắt đầu yêu ta?! Còn có, lúc nào thì biết ta là nữ tử!
Hừ! Không nói!
Lam Ngữ Thần quay đầu sang một bên, không để ý tới nàng, lại bị hai tay Lăng Giản giữ chặt lại, chuyển đầu nàng sang đối diện với mình, tà mị nói:
Không nói có đúng hay không?! Còn hừ với ta, nhìn ta cố gắng giáo huấn ngươi này!
Lăng Giản thở ra, không chờ Lam Ngữ Thần mở miệng liền trực tiếp hôn lên bờ môi căng mọng của nàng.
Đầu lưỡi thừa dịp Lam Ngữ Thần hơi há miệng liền tiến vào, mút lấy, liếm lộng rồi cắn lấy.
Lam Ngữ Thần gương mặt đỏ lên, đây là lần đầu tiên nàng được Lăng Giản hôn như vậy, nhịp tim đã sớm rối loạn tiết tấu, hàng lông mi đang trong nhất thời ngừng lại, cở thể khẽ run.
Lưỡi Lăng Giản còn đang cướp đoạt lãnh địa của nàng, Lam Ngữ Thần nhắm mắt lại lấy kỹ thuật trúc trắc đáp lại Lăng Giản, lưỡi nàng chậm rãi nghênh hợp, cùng day dưa với Lăng Giản.
Lăng Giản
Nụ hôn kết thúc, Lam Ngữ Thần hai mắt mê ly nhìn Lăng Giản, đôi môi khẽ mở nhưng không nói ra bất cứ gì.
Lam Ngữ Thần tà mị cười, hai tay vòng lấy cổ Lăng Giản, Lăng Giản chuyển xuống dưới một chút, trong nháy mắt ngậm lấy phấn hồng