Một tháng mười lăm ngày sau.
Buổi sáng có chút âm trầm, Lăng Giản cùng sáu vị lão bà còn đang ở trên giường lớn của Thượng Hoa cung mà cong mông lên nghiên cứu hai con côn trùng quái dị Lăng Giản bắt ở Ngự hoa viên về.
Từ khi thành thân đến nay, lạc thú to lớn nhất của các nàng là chen ở trên giường lớn của Lăng Giản mà nghe Lăng Giản kể những sự tình mới mẻ, thỉnh thoảng Lăng Giản sẽ đích thân đến ngự thiện phòng làm một chút thức ăn nhanh của thời hiện đại, các nàng sẽ cùng nhau lấy trộm, sống chết trốn ở trong chăn vừa ăn vừa nói Lăng Giản làm ăn rất ngon.
Lăng Giản, vì sao chúng nó lại dính nhau như vậy?!
Lam Thanh Hàn hiếu kỳ nhìn hai con sâu bị nhốt ở trong bình ngọc, bọn nó thủy chung như trẻ sinh đôi kết hợp không chịu tách ra, làm cho các nàng hiếu kỳ không biết đến tột cùng cái gì sẽ làm bọn nó tách ra.
Không biết, có thể là đang nối dõi tông đường đi?
Lăng Giản dùng một cái cây nhỏ lật hai con sâu lên, nhìn mấy cái chân nhỏ của bọn nó không ngừng cử động.
Có chút mùi vị ghê ghê truyền đến, nàng nhanh chóng che mũi, nói:
A hai con sâu này là phóng thí trùng! Yêu thích phóng thí*!
*[đánh rắm]
Nôn
Nôn ách nôn
Ách ách nôn
...
rõ ràng là mùi thối không có nhiều như vậy, lại làm cho sáu người bên cạnh Lăng Giản xuống giường chạy ra ngoài một phen như điên.
Trên thực tế, Lăng Giản thực tế cũng không biết hai con sâu này có phải là phóng thí trùng hay không, nàng bất quá chỉ muốn đùa một chút, chọc các nàng cười thôi.
Không nghĩ tới mấy người này lại đồng loạt phản ứng mãnh liệt như vậy.
Nhìn bóng lưng các nàng khom người nôn ra, Lăng Giản tát một cái vào mặt mình, lầm bầm nói:
Cho ngươi nói năng đê tiện! Không có chuyện gì lại nói thứ chuyện cười này! Nhưng mà chuyện cười này cũng không có gì chứ?! Bình thường các nàng cũng sẽ không nôn như vậy khi nghe chuyện cười chứ?!
Đang lúc suy tư, sáu người rốt cuộc cũng đã xoay người lại, nhìn sáu tấm dung nhan bởi vì nôn mà trở nên nhợt nhạt, trong đầu Lăng Giản đột nhiên sản sinh một loại khả năng.
Nàng nhanh chóng tiến lên trước mặt Lam Thanh Hàn các nàng, đích thân bắt mạch của các nàng, chân mày nhíu chặt dần dần giãn ra, từ giãn ra lại dần dần nhíu chặt, sau khi lặp lại mấy lần như vậy, sáu người các nàng không khỏi nghi hoặc, mở miệng hỏi:
Lăng Giản, làm sao vậy?
Bên trong cư nhiên đều có cả rồi.
Nước mắt Lăng Giản tuôn ra, nàng đặt mông xuống mặt đất lạnh lẽo, quay về phía sáu người mà ngây ngô cười, nói:
Các ngươi đồng thời lại mang thai, các ngươi đã thành mẫu thân rồi, ta cũng trở thành mẫu thân rồi, ta có hài tử a ha ha ha ha
Ngươi nói cái gì?!
Các nàng lại một lần nữa dị khẩu đồng thanh, ngồi xổm trước mặt Lăng Giản, kích động kéo ống tay áo nàng, hy vọng lại tiếp tục nghe được câu nói khi nãy của Lăng Giản.
Ta nói các ngươi đều có cả rồi! Các ngươi có hài tử của ta!! Các ngươi! Đều có hài tử của ta!!!
Mừng đến phát khóc, Lăng Giản ngoác miệng lớn tiếng nói, ôm lấy Hứa Linh Nhược ở trước mắt mình, sau đó mở rộng hai tay ôm lấy mấy người bên cạnh.
Thời kỳ mang thai, trời đất bao la thì phụ nữ mang thai là to lớn nhất!
Liền, ba tháng sau, bụng của sáu người các nàng cũng dần lớn lên, Lăng Giản từ kẻ lười biếng nhàn hạ biến thành bảo mẫu vạn năng.
Ngày thường phê duyệt tất cả tấu chương, phục vụ ăn uống của cả sáu người, thậm chí...!
Lăng Giản!!
Bên trong Càn Thanh cung, Lam Thanh Hàn bụng to lớn vươn thẳng đang chậm rãi tiến về bên người Lăng Giản đang phê duyệt tấu chương.
Lăng Giản nguyên bản vẻ mặt nghiên túc sau khi nghe thấy thanh âm thì lập tức vội vã cuống cuồng đứng dậy đem Lam Thanh Hàn đỡ đến chỗ ngồi của nàng, nói:
Thanh Hàn sao ngươi lại tới đây?! Không phải để ngươi ở tẩm cung ngủ thêm một hồi sao? Nhìn xem, đều mệt thành ra như thế này rồi!
Lăng Giản dùng ống tay áo vì nàng mà lau đi một chút mồ hôi, rõ ràng là do nóng, nhưng một mực bị Lăng Giản nói thành mệt.
Ngươi cũng không bồi ta! Để ta cùng hài tử hai người ở trong tẩm cung buồn chán!
Lam Thanh Hàn nũng nịu nói, nguyên bản thanh lãnh đã không còn, thay vào đó là mẫu tính ôn nhu, còn tựa như tiểu hài tử làm nũng.
Thành thành thành, ta đây theo ngươi về tẩm cung nghỉ ngơi đi!
Trong lòng Lăng Giản vì mình mà lau mồ hôi lạnh, tấu chương này đã chất thành đống ba ngày này, nếu không xử lý tốt phỏng chừng sẽ loạn a! Được rồi! Lại thừa dịp nửa đêm các nàng ngủ hết mà xử lý đi.
Lăng Giản
Lăng Giản đang bồi tiếp Lam Nhược Y và Tô Nguyễn Hân tắm nắng thì nghe thấy tiếng gọi khẽ của các nàng liền lập tức tựa như cẩu cẩu đứng trước mặt hai người, cười rạng rỡ mà không kém phần bỉ ổi nói:
Các lão bà có gì dặn dò?!
Nhân gia muốn ăn thủy quả sa lạp* ngươi làm, đói bụng nha! Tỷ tỷ ngươi thì sao? Cũng muốn ăn thủy quả sa lạp không?
Lam Nhược Y nắm tay Tô Nguyễn Hân nói, từ khi mang thai tới nay, Lam Nhược Y cùng Tô Nguyễn Hân khá thân cận.
Đánh Lăng Giản vỡ đầu cũng sẽ không nghĩ đến trong ngày thường hai người gọi thẳng họ tên nhau bây giờ lại thành tỷ muội.
*[salad rau củ quả]
Lăng Giản, nhân gia cũng muốn ăn thủy quả sa lạp! Hai phần, ân! Không muốn ăn lệ chi*, mật đào ít ngọt một chút, chua hơn một chút, cứng hơn một chút, mềm quá nhân gia không thích đâu! Hơn nữa, hài tử trong bụng cũng không thích đây! Tô Nguyễn Hân sờ sờ dưới bụng đã nhô lên, nói.
*[quả vải]
Ách
Lăng Giản đứng ngốc tại chỗ, yêu cầu này đúng là cũng không bình thường cho lắm.
Ách cái gì mà ách a! Nhanh đi làm đi! Hài tử đều đói bụng rồi!!!
Lam Nhược Y chỉ chỉ phần nhô lên dưới bụng của mình, nhắm mắt lại tiếp tục nằm ở trên ghế phơi nắng, nói:
Nếu như đem hài tử đói đến ngốc, vậy cũng không tốt đây!
Làm làm làm! Các lão bà chờ! Ta lập tức sẽ trở lại!
Lăng Giản...một khi nghe được hài tử sẽ biến thành ngốc, đói đến ngốc thì lập tức làm theo.
Sau khi nghe Lam Nhược Y nói xong, Lăng Giản lập tức đạp chân chạy về hướng ngự thiện phòng, hận không thể mọc thêm hai cánh tay ra ở sau nhưng mình, như vậy có thể biến thành xe siêu tốc đây.
Lăng Giản
Bên trong Nhiễm Lê cung, Hứa Linh Nhược trong tay đang cầm kim chỉ mà thật thà học thêu cùng An phi, bởi vì không cẩn thận mà đâm phải tay một cái, Hứa Linh Nhược lập tức ủy khuất khẽ gọi Lăng Giản.
Tựa hồ tất cả nữ nhân khi mang thai đều sẽ không giống như ngày thường, Hứa Linh Nhược cũng là như thế.
Làm sao vậy? Làm sao vậy?
Vừa nghe thấy hai chữ Lăng Giản, nàng lập tức như Porsche chạy đến bên cạnh Hứa Linh Nhược.
Thấy ngón trỏ Hứa Linh Nhược chảy ra vài giọt máu, lập tức đau lòng đem nó ngậm trong miệng, sau đó chuyện bé xé ra to để cho thị tỳ mang đến sa bố* và sang dược**, cẩn thận băng nó lại, nói:
Ngươi xem một ngươi một chút kìa! Làm