Rõ ràng là ngữ khí cực kỳ bình thản, như là đang kể một chuyện vặt vẵn không có gì quan trọng.
Trừ bỏ Lăng Giản, ba người còn lại đều không thể tin được trừng lớn hai mắt.
Ai cũng biết rõ nếu như chiếm được chức chưởng môn Động Đình các thì chẳng khác nào chiếm được một nửa võ lâm, mà Hứa Linh Nhược sở dĩ có thanh danh hiển hách trong chốn võ lâm, chính là vì nàng là đương nhiệm chưởng môn của Động Đình các, cho dù võ công cũng không phải là mạnh nhất.
Không dựa vào võ công, lại làm cho cả võ lâm tôn kính sợ hãi, đơn giản là bởi vì trong tay nàng có sở hữu bảo vật đủ để lật úp thiên hạ.
Mà hiện giờ...!
Hạo Lân híp mắt nhìn Hứa Linh Nhược từ trên xuống dưới, hắn cần một lần nữa nhìn kỹ cái người gọi là sư phụ trên danh nghĩa của hắn.
Đã sớm theo tiền nhiệm chưởng môn vĩnh mai hoàng thổ? Làm sao có thể? Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết nàng đang nói dối, chính là nói dối mà mặt vẫn không đổi sắc, chỉ sợ là trừ bỏ hắn ra thì chỉ còn sư phụ này của hắn mới có khả năng đó đi?!
"Một khi đã như vậy, vì sao sư phụ không trực tiếp nói cho bọn Hắc y nhân biết sách đã không còn ở trong tay ngươi?!"
Hạo Lân nhún vai thở dài, chuyển đề tài:
"Sư phụ, hiện giờ Động Đình các chỉ còn mấy người chúng ta, phải làm như thế nào đây?"
"Sư phụ, không bằng theo chúng ta quay về Tấn An thành đi." Lam Thanh Hàn nói.
"..."
Ngươi có hy vọng ta cùng các ngươi quay về Tấn An thành không? Hứa Linh Nhược chuyển ánh mắt sang Lăng Giản, không rõ bản thân mình vì cái gì lại muốn có được đáp án của nàng, chính là trong lòng lại tràn ngập chờ mong, giống như chuyện mình đi hay ở toàn bộ chỉ có thể quyết định bằng một ánh mắt của Lăng Giản.
"Hai tên người hầu của ta đâu?!"
Lăng Giản xoay mặt sang chỗ khác, lại vẫn là che giấu không được vẻ mặt mất tự nhiên.
"Không biết sao vẫn chưa thấy bọn họ."
Lam Thanh Hàn đang định mở miệng, Tô Nguyễn Hân đã giành nói trước, lập tức vẻ mặt đắc ý.
Hoàn toàn không còn thấy sự ăn ý lúc đánh hắc y nhân, điện quang lại bắn nhau toé lửa, Tô Nguyễn Hân tựa hồ thực thích cùng vị "Hảo tỷ tỷ" này chơi trò "Ám chiến".
"Chắc là còn đang trốn ở phía sau tượng đá đi."
Lăng Giản bất đắc dĩ lắc lắc đầu, hai người kia, lớn lên vừa cao to vừa đẹp trai, nhưng lá gan thật sự là nhỏ như chuột nhắt.
"Ta đi vào tìm bọn họ."
Lăng Giản dứt lời, lại vỗ vỗ bùn đất bám trên người xuống, trước khi tiến vào Động Đình các hướng Hứa Linh Nhược khẽ gật đầu, ý là để trả lời vấn đề mà lúc nãy nàng dùng ánh mắt hỏi mình.
Thi thể đã dọn đi hết, lại vẫn có thể nghe được trong không khí thoang thoảng mùi máu tươi.
Một mảnh hỗn độn, Lăng Giản giống như đi ngắm cảnh, ngó dọc ngó ngang đi dọc theo hành lang vào bên trong, tượng đá vẫn ngã nhào như cũ, im lặng, bất động thanh sắc.
Khi Lăng Giản tới gần, từng trận tiếng ngáy có quy luật từ phía sau tượng đá truyền đến.
Lăng Giản giật giật khóe miệng, hai tên này không những nhát như chuột, lại còn ngủ như lợn.
"Động đất á!!!" Lăng Giản khom thắt lưng xách lỗ tai Bruce rồi kê miệng vào gào to lên.
"A a a a!!!"
Bruce đột nhiên giật mình bật cả người lên, một hồi lâu mới dùng sức xoa xoa cái lỗ tai bị Lăng Giản xách, bất mãn đạp một cước vào mông Đặc Nhĩ vẫn đang ngủ như heo, dùng thanh âm cực kỳ khàn khàn đều đều nói:
"Uy, bạch mã vương tử của ngươi hỏi ngươi có nguyện ý cùng hắn kết giao hay không?"
"A?! Ta nguyện ý!" Đặc Nhĩ hô một tiếng bật thẳng dậy, giơ tay trái lên thật cao hưng phấn nói.
"Ai..."
Lăng Giản bất đắc dĩ nhún nhún vai, đá văng ra mảnh vỡ nhỏ dưới chân, đưa lưng về phía bọn họ đi ra ngoài.
"Đi thôi, theo ta quay về Tấn An thành."
"Dạ, chủ nhân."
Không có lời nói dư thừa, hai người tuy rằng muốn hỏi Lăng Giản chuyện mà nàng hứa hẹn có còn tính sổ hay không, nhưng vẫn là ăn ý nghẹn ở trong lòng, thành thật đi theo phía sau Lăng Giản, ngáp mấy cái liên tiếp tiêu sái đi ra bên ngoài Động Đình các.
"Được rồi, ta cùng các ngươi quay về Tấn An thành."
Lăng Giản mới vừa bước ra khỏi cửa, chợt nghe thấy Hứa Linh Nhược dùng thanh âm có chút mệt mỏi nói với mấy người còn lại.
Thanh âm kia hình như có bất đắc dĩ, hình như có áy náy, hình như có tình cảm luyến tiếc lẫn lộn trong đó, làm cho Lăng Giản lại không khỏi vì nàng mà đau lòng.
Chỉ sợ sự tình sẽ không liền như vậy đã chấm dứt đi? Lăng Giản ở trong lòng thở dài, xem ra phải nghĩ được một cái biện pháp mới tốt.
Đã theo tiền nhiệm chưởng môn vĩnh mai hoàng thổ, những lời này trừ mình ra sợ là cũng không còn ai tin tưởng đi.
Vẫn là chiếc thuyền khách cũ đang chờ.
Thấy Lăng Giản các nàng đứng ở bờ biển, chủ thuyền như là nhìn thấy lão bằng hữu, nhiệt liệt tiến lên nghênh đón.
Dù sao, người có thể trả tiền bao cả chiếc thuyền của hắn cũng là người rất khó gặp được.
Hiện giờ gặp được coi như là hữu duyên.
Cái gì gọi là duyên? Ngươi dùng tiền bao thuyền của ta, đó là duyên.
Không có tiền sẽ không có duyên, không có duyên thì đừng mơ được lên thuyền.
"Công tử, trên thuyền không có ai, công tử có muốn bao thuyền không a?"
Chủ thuyền cúi thấp thân mình vẻ mặt tươi cười, tuy nhìn người trước mặt cả người bẩn hề hề, nhưng tốt xấu gì vị phu nhân bên cạnh hắn cũng có tiền nha.
"Đừng hỏi ta, hỏi nàng đi."
Lăng Giản giơ tay chỉ chỉ Hứa Linh Nhược, đã thấy nàng mặt không gợn sóng từ bên người chủ thuyền đi qua, ném lại ngân phiếu, sau đó đi vào khoang thuyền.
"Chuẩn bị đồ ăn."
Trước khi tiến vào khoang thuyền, Hứa Linh Nhược vứt lại một câu.
Một hồi lâu sau.
Thuyền dừng lại ở ngạn khẩu cách Ly Huyền gần nhất, đây là Hứa Linh Nhược cố ý phân phó.
Một con đường không thể đi hai lần, nhất là đường trở về càng không thể lặp lại.
Đoàn người mướn xe ngựa, một canh giờ sau đã tiến vào Ly Huyền.
Vì phòng ngừa lại phát sinh rối loạn như lần trước, trước khi xuống xe ngựa, Lăng Giản đã phân phó cho Bruce và Đặc Nhĩ dùng khăn trùm đầu bọc lại mái tóc, tuy rằng cũng có vẻ quái dị, nhưng so với để lộ mái tóc vàng ra gặp người thì còn khá hơn nhiều.
"Lăng Giản, còn nhớ khách điếm này không?"
Bích Hinh ở khách đến cư khách điếm cửa dừng lại, chỉ vào mặt trên đích bảng hiệu cười dài nói.
"Nhớ rõ, đương nhiên nhớ rõ."
Lăng Giản ho nhẹ vài tiếng.
Nàng có thể không nhớ rõ sao? Nàng chính là ngay tại khách điếm này thấy được mỹ mạo cùng khí chất đều phi phàm của Phù Dung tỷ tỷ hoa lệ phiên bản nâng cấp, còn xém tí nữa bị nàng túm cổ về nhà bái đường thành thân.
Nhớ tới giọng nói, dáng điệu nụ cười của Phù Dung tỷ tỷ hoa lệ phiên bản nâng cấp, Lăng Giản không khỏi sợ run cả người, giống như có loại dự cảm bất hảo.
"Vừa lúc mệt mỏi, không bằng đi vào nghỉ chân một lát đi."Hứa Linh Nhược đề nghị.
Có lẽ là tất cả mọi người đều cảm thấy mệt mỏi, nên không có ai phản đối.
Đoàn người im lặng đi theo phía sau Hứa Linh Nhược vào Cư Khách Lai.
Thường thường, Lam Thanh Hàn sẽ lại dùng khoé mắt khẽ liếc chừng Tô Nguyễn Hân đang ở bên cạnh Lăng Giản, hai người như là có tâm linh tương thông, có thể dùng ánh mắt tiến hành đối thoại, âm thầm triển khai thế trận "Ám chiến" với nhau.
"Lạnh quá a."
Ngồi ở vị trí gần quầy thu ngân, Lăng Giản thình lình đánh cái rùng mình, luôn cảm thấy sau lưng có người đang dùng ánh mắt cực kỳ u oán nhìn chằm chằm mình.
Nhưng mà phía sau nàng, trừ bỏ tấm rèm vải ngăn cách lối đi thông phòng bếp thì căn bản là không có ai đứng ở nơi đó a?! Rõ ràng là không có người, chẳng lẽ là quỷ sao? Lăng Giản lắc lắc đầu, ban ngày ban mặt lấy đâu ra nhiều quỷ như vậy a? Kỳ lạ.
"Sư phụ, xin thứ lỗi ta không bồi trong chốc lát."
Hạo Lân vẫn luôn trầm mặc đột nhiên lên tiếng, trong khi đứng dậy ánh mắt làm như vô tình đảo qua Lam Thanh Hàn đang ngồi ở bên cạnh Lăng Giản, trước khi đối phương phát hiện đã thu hồi ánh mắt, xốc lên rèm vải đi vào bên trong.
"Hắn đây là xin lỗi không bồi để đi nơi nào vậy?"
Ngồi ở một bàn khác, Bruce mon men xáp lại bên cạnh Lăng Giản, hỏi.
"Hắn muốn đi đâu vậy?" Lăng Giản lập tức quay sang hỏi Hứa Linh Nhược.
"Đại khái chắc là đi nhà xí."
"Nhà xí a?!"
Lăng Giản nha một tiếng.
Nói tới nhà xí, chính mình gần nửa ngày cũng chưa đi WC hảo hảo giải quyết một phen.
Cái này không nghĩ tới thì hoàn hảo, vừa nghĩ tới liền một trận mắc tiểu.
Nghẹn tới hư bàng quang thật sự là không đáng a.
Lăng Giản ở trong lòng cảm khái, đứng dậy nói với mấy người còn lại:
"Ta cũng phải đi nhà xí, đi một chút sẽ trở lại a." Dứt lời, rất nhanh xốc lên rèm vải vội vã chạy về hướng WC.
"Những gì ta nói ngươi đã nhớ kỹ chưa?"
Sau khi giải quyết tâm sự xong xuôi, Lăng Giản đi ngang qua phòng bếp, trong lúc vô ý nghe được cái thanh âm vừa quen thuộc vừa chán ghén, mà cái thanh âm kế tiếp, lại càng làm cho Lăng Giản đứng ở tại chỗ run lên ba chập.
"Công tử, người ta...người ta chính là lần đầu tiên làm loại chuyện này, người ta sợ hãi thôi."
Âm rung cực kì kiều mị lại còn thêm làm nũng.
Người có thể lấy kỹ xảo thuần thục để phát ra âm rung như vậy, Lăng Giản đếm đếm ngón tay, trong số những người nàng đã gặp qua thì chỉ có một, chính là...Liếm đầu ngón tay rồi chọt một cái lỗ nhỏ trên cửa sổ, Lăng Giản kê sát con mắt vào cái lỗ nhìn vào bên trong, nhất thời cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Một cái hình thể mặc váy hoa big size màu xanh biếc đứng chắn hết một nửa tầm mắt Lăng Giản, "Hình thể" nọ ngượng ngùng đung đưa thân mình, chỉ cần nhìn sườn mặt, Lăng Giản lập tức có thể nhận ra nàng.
Đây không phải là cái vị kia mỹ mạo cùng khí chất đều phi phàm Phù Dung tỷ tỷ hoa lệ phiên bản nâng cấp đó sao?!!!
Chỉ thấy Phù Dung tỷ tỷ hoa lệ phiên bản nâng cấp hai tay run rẩy tiếp nhận một cái gói giấy nhỏ mà đối phương đưa cho nàng, rồi lập tức mở nó ra đem thuốc bột bên trong toàn bộ đổ vào trong nồi, đè thấp giọng nói:
"Công tử, thế này là được rồi đi?"
"Được rồi, cái này là thưởng cho ngươi."
Một thỏi vàng chói lọi nhét vào trong tay Phù Dung tỷ tỷ phiên bản nâng cấp, lập tức cái thanh âm chán ghét kia lại nói:
"Ta đi trước, đồ ăn mau mau bưng lên đi."
Không tốt! Lăng Giản rất nhanh vòng đến một