"Dừng xe."
Xe ngựa vừa mới ra khỏi Ly Huyền, Tô Nguyễn Hân liền nhấc lên rèm vải hướng với phu xe hô một câu.
Xe ngựa lập tức dừng lại, Tô Nguyễn Hân khẽ liếc mắt nhìn Hứa Linh Nhược đang nhắm mắt dưỡng thần một cái, cười nói với Lam Thanh Hàn ngồi bên cạnh:
"Tỷ tỷ, muội muội có mấy lời muốn nói riêng với Lăng Giản, tỷ tỷ sẽ không để ý đi?!"
"Hừ."
Lam Thanh Hàn hừ lạnh một tiếng, quay đầu không thèm nhìn Tô Nguyễn Hân.
"Theo ta xuống xe."
Tô Nguyễn Hân nói, không đợi Lăng Giản cùng Lam Thanh Hàn nói tiếng nào đã vội vàng lôi kéo nàng xuống xe ngựa.
Bốn phía một mảnh hoang vu, Tô Nguyễn Hân kéo nàng đến một nơi cách xe ngựa không xa, đột nhiên xoay người ôm lấy Lăng Giản, hai tay gắt gao ôm chặt lưng áo nàng.
Lăng Giản đầu tiên là sửng sốt, sau đó cũng chậm rãi nâng tay đặt lên lưng Tô Nguyễn Hân, hỏi:
"Nguyễn Hân...Ngươi sao vậy?!"
"Ngày ấy ngươi đã nói ta chờ ngươi, ngươi sẽ cho ta đáp án."
Tô Nguyễn Hân tựa đầu kề sát vào lồng ngực Lăng Giản, thanh âm ôn nhu hơn bao giờ hết:
"Nhưng mà cho tới bây giờ, ngươi vẫn chưa từng nói cho ta biết suy nghĩ trong lòng ngươi.
Lăng Giản, ta phải về Đại Cánh quốc."
Đại Cánh quốc?! Lăng Giản dừng một chút, lúc này mới nhớ tới ngày đó Hứa Linh Nhược đã nói qua, tân đệ tử nhập môn của nàng là người Đại Cánh.
Đúng rồi, nàng chung quy cũng phải trở về quốc gia của mình thôi.
Nhưng mà...Lăng Giản một trận mất mát, trong lòng có một loại ý niệm gì đó mà thủy chung cũng nói không ra miệng được.
"Bây giờ muốn đi sao?"
"Ân."
Tô Nguyễn Hân gật gật đầu, rời khỏi lồng ngực Lăng Giản, nâng tay áp lên gương mặt tuyệt mỹ của nàng.
Xúc cảm nhẵn nhụi truyền tới lòng bàn tay Tô Nguyễn Hân, nàng nhìn Lăng Giản thật sâu, khóe miệng mỉm cười nói:
"Lăng Giản, ngươi có nguyện ý đi Đại Cánh tìm ta hay không?"
Trong hai tròng mắt linh động tràn ngập chờ mong, thanh âm giống như nước suối trong vắt, từng chút từng chút chảy sâu vào đáy lòng Lăng Giản.
Gật gật đầu, Lăng Giản tháo xuống viên khuyên tai kim cương nhỏ đến đáng thương của mình, đeo lên lỗ tai bên phải của Tô Nguyễn Hân.
Một hành động hơn ngàn lời nói, nàng tin tưởng, Tô Nguyễn Hân nhất định sẽ minh bạch ý tứ của nàng.
"Lăng Giản..."
Quả nhiên, đôi mắt tràn đầy nhu tình kia trong khoảnh khắc bịt kín một tầng hơi nước.
Tô Nguyễn Hân hơi hơi nghiêng đầu, chạm đến viên khuyên tai đeo bên tai phải của mình, khoé miệng vẽ lên một độ cong hoàn mỹ, giờ phút này mang theo một tầng ý nghĩa khác.
Khuynh quốc khuynh thành, nụ cười tràn ngập hạnh phúc kia làm cho Lăng Giản nhất thời nhìn tới ngây ngốc.
"Phải đi rồi." Tô Nguyễn Hân chậm rãi nói.
"Ân, trên đường cẩn thận chút."
Gật gật đầu, Lăng Giản không hỏi nàng vì cái gì phải đi vội vàng như vậy, cũng sẽ không nắm cổ tay giữ nàng ở lại, lại càng không sẽ nói ra lời nói thiếu trách nhiệm như là "Ta đi với ngươi" gì gì đó.
Khẽ nâng lên bàn tay đối phương, Lăng Giản dùng ngón tay dài nhỏ viết một câu gì đó lên lòng bàn tay Tô Nguyễn Hân, lập tức khiến cho nàng nắm chặt tay lại, giống như nắm lấy một bảo vật trân quý.
Gặp nhau là duyên, quen biết là duyên.
Ở nơi này có ngươi, chính là tình duyên đã định.
Một chữ duyên viết xuống.
Nếu không phải hữu duyên, ngươi sẽ không xâm nhập vào phòng của ta.
Nếu không phải hữu duyên, ta sẽ không giúp ngươi thoa thuốc.
Nếu không phải hữu duyên, ngươi sẽ không quay về gặp lại.
Nếu không phải hữu duyên, chúng ta sẽ không ở ngoài cung tái kiến.
Nếu không phải hữu duyên...Nguyên nhân của duyên, là nghiệt là họa, cũng là hạnh phúc may mắn.
Nhìn theo bóng dáng Tô Nguyễn Hân càng lúc càng xa, Lăng Giản thở dài thật sâu: "Nguyên nhân duyên đến duyên tồn tại, nếu là duyên, ta thản nhiên nhận, lại có làm sao?"
Đứng ở tại chỗ rất lâu, thẳng đến khi Lăng Giản cảm thấy chân mình có chút run rẩy, lúc này mới gian nan trở về xe ngựa.
Cứ như vậy là đi rồi, tựa hồ ngay cả cùng sư phụ nói tiếng từ biệt cũng không có.
Lăng Giản không khỏi lắc đầu, phương pháp xử sự này thật sự có chút...!
"Chủ nhân!!".
Truyện Đoản Văn
Lúc sắp đi đến xe ngựa, Lăng Giản đột nhiên nghe thấy tiếng kêu la quen thuộc.
Rõ ràng là thanh âm cực kỳ trầm thấp gợi cảm, lại có cảm giác vô cùng ẻo lả, không cần hỏi, Lăng Giản dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra chủ nhân của thanh âm đó là ai.
Thanh âm dần dần tới gần, theo một tiếng ngựa hí thật dài, Bruce cùng Đặc Nhĩ vẻ mặt hưng phấn vọt tới trước mặt Lăng Giản.
Trước khi mở miệng nói chuyện, hai người đều liếm liếm khoé miệng của mình:
"Chủ nhân, thật dễ dàng xong chuyện rồi."
"Nhanh như vậy đã giải quyết xong?"
Lăng Giản nghiêng đầu hỏi, tốc độ này vượt qua Hoả Tinh đụng Địa Cầu, lẽ nào hai vị này hoàn toàn bỏ qua màn dạo đầu, trực tiếp tiến hành phân đoạn chính sao?! Hay là đã trực tiếp bị thân hình khổng lồ của Phù Dung tỷ tỷ hoa lệ phiên bản nâng cấp đè đến không thể thi triển được gì rồi?!
"Thật sự là..."
Đặc Nhĩ vẻ mặt tiếc hận nói:
"Bạch mã vương tử này chỉ là cái gối thêu hoa thôi, thật sự là chiều không nổi chúng ta..." Nói xong, còn không quên lộ ra một bộ tiểu nữ tử thẹn thùng.
"Đình chỉ! Lời này không cần nói cho ta nghe..."
Lăng Giản vẻ mặt ghét bỏ nói:
"Các ngươi ngồi với xa phu đi, cùng nhau quay về Tấn An thành."
"Hiểu được, hiểu được."
Giống như đứa nhỏ chiếm được kẹo, Bruce cùng Đặc Nhĩ hai người kề vai sát cánh bay lả lướt về phía trước, thứ muốn có được cũng có được rồi, tuy rằng hiệu quả không quá lý tưởng, nhưng là cũng đủ cho cả người nở hoa rồi.
Úi~ Lạnh quá.
Lăng Giản nhìn bóng dáng hai người run rẩy một chập, trong lòng một trận sảng khoái, thuốc này trừ bỏ làm cho hắn cả người vô lực, còn có một tác dụng khác...Chính là nếu túng dục quá độ, thuốc này sẽ làm hắn cả đời bất lực...Thái giám là làm không được, nhưng làm cái bạch diện đoàn là có thể.
Nghĩ vậy, Lăng Giản nhếch lên một nụ cười gian ác, phỏng chừng chuyện này sẽ làm cho đứa nhỏ đáng thương kia lưu lại bóng ma đi?! Mỗi lần lên giường hành sự đại não sẽ tự động nhớ lại cảnh tượng bị quần công...Ách a...Lăng Giản run lên bả vai, nghĩ thôi cũng cảm thấy rét run.
"Đi nơi nào?"
Lăng Giản mới vừa lên xe ngựa ngồi xuống bên cạnh Hứa Linh Nhược, Lam Thanh Hàn liền chậm rãi mở miệng.
Đi nơi nào? Những lời này đương nhiên không phải hỏi Lăng Giản vừa rồi đi nơi nào, mà là hỏi Tô Nguyễn Hân đi nơi nào.
Ý tứ rất rõ ràng, chính là muốn biết Tô Nguyễn Hân vì cái gì chưa cùng Lăng Giản lên xe.
"Quay về Đại Cánh quốc."
Lăng Giản đảo mắt qua Hứa Linh Nhược, nàng giống như không hề nghe thấy, vẫn như cũ hai tay khoanh trước ngực nhắm mắt dưỡng thần, giống như Tô Nguyễn Hân đi hay ở cũng không liên quan gì đến nàng, lại hoặc là, nàng đã sớm biết Tô Nguyễn Hân sẽ nửa đường rời đi.
"Ân."
Lam Thanh Hàn gật gật đầu.
Trên thực tế, nàng càng muốn biết Tô Nguyễn Hân đã cùng Lăng Giản nói cái gì.
Dùng khoé mắt ngắm Lăng Giản giờ phút này đang vẻ mặt ảm đạm, Lam Thanh Hàn kinh ngạc phát hiện chính mình thế nhưng không có chút cảm giác ghen tuông.
Thậm chí, thiếu đi hảo muội muội luôn cùng mình đấu võ mồm ngầm phân cao thấp kia, hình như nàng có chút cảm xúc không nói nên lời.
Đơn giản là vì yêu thương cùng một người, nên đã bắt đầu có được loại tâm tình tri kỉ đồng bệnh tương liên sao? Lam Thanh Hàn không khỏi cười khổ, thì ra nàng vô hình trung đã quen thuộc với sự tồn tại của muội muội này.
Xe ngựa dừng lại ở một chỗ cách Thần Võ môn không xa.
"Sư phụ, cùng ta hồi cung được không?"
Lam Thanh Hàn cẩn thận hỏi.
Thân là Lam Triều Đại công chúa được Hoàng Đế sủng ái nhất, thậm chí còn được Hoàng Đế muốn đem ngai vàng truyền cho, nàng muốn mang bao nhiêu ngoại nhân vào cung là chuyện thập phần dễ dàng, điểm ấy, từ việc Lam Thanh Hàn có thể tuỳ ý mang theo Lăng Giản ra vào Hoàng cung đã có thể chứng minh.
"Ta từ trước đến nay đã quen vô câu vô thúc.(*)"
Hứa Linh Nhược chậm rãi mở mắt, theo bản năng sờ sờ vị trí giấu kiếm bên hông.
Hiện giờ bội kiếm của mình đã rớt lại ở bên ngoài Động Đình các, không có kiếm bên người, nàng tựa hồ luôn cảm thấy không quá kiên định.
[(*): Vô câu vô thúc: không có câu nệ, không bị quản thúc, tương đương với "tự do tự tại"]
"E rằng ngươi