"Hoàng Hậu nương nương thiên tuế!!"
Lại đi vào Khôn Ninh cung, nhưng Lăng Giản đã không còn có cảm giác nhàn tản tự tại như lúc trước.
Tuy rằng bài trí chung quanh đều không hề thay đổi, nhưng Lăng Giản vẫn cảm thấy áp lực cùng xa lạ.
Bụng Hoàng Hậu đã dần dần to ra, Lăng Giản cúi đầu thủy chung không dám nhìn Hoàng Hậu đang ngồi trên ghế, chỉ quỳ trên mặt đất tùy ý Hoàng Hậu dùng ánh mắt dán lên người mình.
"Bổn cung hình như đã lâu không có thấy ngươi đi?"
Hoàng Hậu lấy tay nhẹ nhàng vỗ về cái bụng to tròn của mình, lại thủy chung không có ý định cho phép Lăng Giản đứng dậy.
"Hồi bẩm Hoàng Hậu nương nương, cũng đã một đoạn thời gian không gặp rồi."
Lăng Giản nói, bởi vì rất ít khi quỳ, chân của nàng đã bắt đầu có chút ẩn ẩn cảm giác run lên.
Hoàng Hậu hôm nay làm sao vậy? Lăng Giản ở trong lòng buồn bực, Hoàng Hậu cho tới bây giờ cũng chưa từng để cho mình quỳ lâu như vậy.
Hoàng Hậu thế này, thật sự không đáng yêu...!Ân, quả nhiên, vẫn là Ngữ Thần nha đầu đáng yêu hơn.
Nhớ tới Lam Ngữ Thần, Lăng Giản không tự chủ được lộ ra một nụ cười sủng nịch, cái nha đầu đáng yêu kia, trước khi xuất cung đã đưa cho mình khăn lụa của nàng, còn có nụ hôn kia, đều làm cho Lăng Giản có loại cảm giác được trở lại mối tình đầu khi xưa.
"Chỉ sợ là hiện giờ ngươi quá mức được sủng ái, đã xem nhẹ việc đến thăm bổn cung đi?"
Hoàng Hậu nhắm mắt lại, trong giọng nói có ý tứ hàm xúc khó hiểu:
"Bây giờ đi theo bên người Ngưng Băng, lại có mấy phi tử cùng công chúa khác trong cung tưởng niệm.
Bổn cung nghe nói Hoàng Thượng cố ý cho ngươi đến bên người hắn làm việc, xem ra, ngươi hiện tại vô cùng được sủng ái."
Được sủng ái?! Phi tử?!
Lăng Giản bị Hoàng Hậu nói một tràng làm cho không khỏi sửng sốt, trước không nói ngữ khí của Hoàng Hậu rất khác với bình thường, chỉ mỗi việc nàng nhấn rất mạnh hai chữ sủng ái cũng đã làm cho Lăng Giản cảm thấy được mục đích lần này Hoàng Hậu triệu nàng tới tuyệt đối không phải là để nói chuyện phím như mọi lần.
"Tiểu Lăng Tử sợ hãi, Tiểu Lăng Tử ngu dốt, thật sự không rõ ý tứ của Hoàng Hậu nương nương."
Lăng Giản cúi đầu còn thấp hơn hồi nãy, áp lực vô hình làm cho nàng không khỏi ứa ra mồ hôi lạnh.
Chẳng lẽ, đây là khí tràng thật sự của Hoàng Hậu đó sao?!
"Phải không?" Hoàng Hậu cười lạnh một tiếng, nói:
"Ngươi làm sao là ngu dốt, ngươi thật ra là rất thông minh mới phải.
Ngu dốt chính là bổn cung đi, là bổn cung quá mức sơ sẩy, quá mức coi nhẹ rồi."
"Hoàng Hậu nương nương, ngài đang nói cái gì, Tiểu Lăng Tử thật sự không rõ."
Lăng Giản có chút sờ không ra mạch của vị Hoàng hậu nương nương này, nàng rốt cuộc đang nói cái gì a?! Vì cái gì nàng lại cảm thấy Hoàng Hậu hình như đã biết được chuyện gì đó?
"Ngươi không rõ?! Chính bổn cung cũng không minh bạch đây."
Hoàng Hậu hơi hơi xoay người, vươn ngọc thủ nắm lấy cằm Lăng Giản, làm cho nàng ngẩng đầu nhìn thẳng vào mình.
Nhìn dung nhan hoàn mỹ của Lăng Giản, tay Hoàng Hậu thoáng run rẩy.
Nếu không phải bởi vì ngày ấy là sinh nhật An Phi, nàng là người đứng đầu của tam cung lục viện phải đi Nhiễm Lê cung thăm An Phi một chuyến, nàng cũng sẽ không phát hiện cái bí mật không biết làm sao mà xử lý kia.
Đúng vậy, là bí mật, là một bí mật mà nàng cũng không muốn biết.
Một bức họa mà An Phi vẽ, tương tư vì đâu mà đến đây? Đề bút bán hội chu nhan mạo, Hoàng Hậu nhớ rõ, câu thơ duy nhất đề trên bức hoạ chính là như vậy.
Người được vẽ trong bức họa không phải ai khác, chính là Lăng Giản mặc bạch sam trong tay cầm ngọc tiêu, tóc dài màu nâu xoã nhẹ trên vai, không ngờ cầm ngọc tiêu như vậy lại toát lên một chút dị quốc phong tình.
Kia đến tột cùng là bực nào xuất chúng khuynh quốc dung nhan?! Hoàng Hậu lắc đầu cười khổ, lại kinh ngạc vì một An Phi vẫn luôn hiền thục ôn nhu nhưng lại đối một nữ tử sinh ra tương tư tình, mặc kệ là nữ tử kia bộ dạng như thế nào hơn hẳn người thường, như thế nào tuấn mỹ tuyệt luân, Hoàng Hậu vẫn có thể theo gương mặt con lai tinh xảo kia mà lập tức nhận ra nàng đến tột cùng là ai.
Chẳng lẽ là ở trong cung thật sự rất tịch mịch?! Hoàng Hậu khổ thán một tiếng, nhìn chằm chằm Lăng Giản một lúc lâu mới sâu kín nói:
"Ngưng Sương cả ngày ở bên cạnh bổn cung nhắc tới ngươi, hiện giờ ngươi đã trở lại, liền đi Ngọc Sương cung vấn an nàng đi, nàng thật sự nhớ ngươi."
"Tuân lệnh, Tiểu Lăng Tử lập tức đi ngay."
Không dễ dàng gì được giải thoát, Lăng Giản tự nhiên phải chạy nhanh thoát khỏi cái nơi làm cho nàng căng thẳng thần kinh này.
Không đợi Hoàng Hậu dặn dò thêm cái gì, Lăng Giản vội vàng qua loa đứng dậy rời đi.
Nhìn theo bóng dáng nàng bước nhanh đi mất, hốc mắt Hoàng Hậu không khỏi có chút ướt át.
Vì sao một người là như vậy, hai người cũng là như vậy?!
Đột nhiên nhớ tới nữ nhân có lúm đồng tiền như hoa kia, từng bởi vì một câu của nàng:
"Ta và ngươi nhất định phải ở cùng một chỗ"
làm cho chính mình đã liều lĩnh tiến cung, trở thành một trong Hậu cung ba ngàn giai lệ.
Danh xưng Hoàng Hậu này đến tột cùng đã thấm đẫm bao nhiêu đau khổ, có lẽ chỉ còn chính bản thân nàng biết.
Lẳng lặng lau đi giọt lệ sắp chảy xuống mặt, Hoàng Hậu bỗng nhiên lộ ra một nụ cười chưa bao giờ có.
Tề Khuynh Vũ, nữ tử luôn một mực xuất hiện trong mỗi giấc mộng của nàng kia, có lẽ đang trốn ở nơi nào đó cười trộm đi?
Từ Khôn Ninh cung đi ra, Lăng Giản đứng ở một khúc quanh không xa thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng thật sự không rõ những lời Hoàng Hậu nói hôm nay rốt cuộc là có ý gì.
Hay là nàng đã biết mình vẫn đang giấu diếm giới tính thật?! Lăng Giản có loại gió lạnh thổi qua sống lưng, cái loại phỏng đoán này tuyệt đối không thể có nữa, không thể có nữa!
"Đây không phải là Tiểu Lăng Tử đó sao? Khanh khách, nhiều ngày không thấy, biểu cảm trên mặt cũng càng thêm phong phú nha!"
Thanh âm như mộc xuân phong từ xa xa truyền đến, làm cho Lăng Giản đang đứng cau có trong lòng lại âm thầm kêu hỏng bét.
Tầm mắt rơi xuống trên người chủ nhân của thanh âm, váy dài đỏ tươi, tóc dài như thác tự nhiên xõa tung ở sau người.
Ở trong mắt Lăng Giản, kia tuy là màu sắc đầy tục khí nhưng lại làm cho người nọ dường như mang theo một loại ý tứ hàm xúc của thiên nhân.
Thiên nhân?! Đó không phải là không phải người, không phải tiên mà chính là ngàn năm yêu nghiệt sao?!
"Tiểu Lăng Tử tham kiến Nhị công chúa."
Lăng Giản không thèm màng tới một đạo ánh mắt sắc lạnh từ phía sau Lam Nhược Y phóng tới, nửa quỳ nửa không, chỉ là hơi hơi xoay người, sắc mặt cung kính.
"Còn nhớ được bổn cung là Nhị công chúa nha.
Bổn cung còn tưởng trong đầu ngươi cũng chỉ biết có mỗi Đại công chúa thôi."
Lam Nhược Y vươn ngón tay dài nhỏ trắng nõn nhẹ nhàng chọt chọt cái ót của Lăng Giản, động tác cực kỳ bình thường, lại bởi vì Lam Nhược Y mà trở nên phá lệ quyến rũ liêu nhân.
Nàng quả thật là Ðát Kỷ chuyển thế đi?! Khoé miệng Lăng Giản hơi hơi run rẩy, trong ấn tượng của nàng, yêu nghiệt trước mắt này càng quyến rũ, chỉ số nguy hiểm nàng mang tới lại càng cao.
"Làm sao vậy a? Không lẽ bị bổn cung nói trúng rồi?"
Thấy Lăng Giản không nói lời nào, Lam Nhược Y che miệng cười khẽ, khăn lụa phất qua gương mặt Lăng Giản, lưu lại hương thơm mê hồn.
"Nô tài không rõ Nhị công chúa đang nói cái gì."
Lăng Giản giật lùi về phía sau từng bước, cúi đầu, ngữ khí đạm mạc nhưng không mất đi cấp bậc lễ nghĩa.
Yêu nghiệt này là ghẹo chọc không được, Lăng Giản ở trong lòng thầm nghĩ.
"Không rõ cũng không sao.
Bất quá Tiểu Lăng Tử, bổn cung bên này có chút rượu ngon, ngươi có nguyện ý bồi bổn cung cùng nhau thưởng thức không? Ân?"
Tuy là câu hỏi, trong giọng nói lại mang theo sự cường ngạnh không cho phép cự tuyệt.
"Cái này..."
Lăng Giản chần chờ, chuyện lần trước làm cho nàng đến bây giờ vẫn còn sợ hãi.
Lần này