Ngự hoa viên buổi sáng sớm là một bức tranh phong cảnh trong sáng, chim chóc trên đầu líu lo ca xướng, trên mặt đất cỏ xanh đã bắt đầu trở nên khô vàng.
Cho dù là gần tới cuối mùa thu, vẫn có thể nghe thấy lũ dế núp ở trong bụi cỏ phát ra tiếng gáy.
Bọn nô tài trong cung từ lúc mặt trời mọc đã bắt đầu bận rộn, vì chủ tử của mình mà chuẩn bị đồ ăn sáng, lại vội vàng vì chủ tử nhà mình trang điểm thay y phục.
Lăng Giản chân mày nhíu chặt ở trong Càn Thanh cung, trước mắt là sương khói mịt mờ, phát ra hương vị gay mũi làm cho người ta ghê tởm.
Nam nhân gác một cánh tay lên cái bàn vuông cao nửa thước, tay kia thì cầm tẩu thuốc không ngừng hút, híp mắt lộ ra bộ dáng cực kỳ hưởng thụ.
Thường thường, nam nhân sẽ lại phát ra cảm thán, lúc sau càng thêm dùng sức hút mạnh tẩu thuốc, ý đồ một lần được đến càng nhiều khoái cảm.
Thuốc trong nồi không phải lá cây thuốc lá, mà là nha phiến!!!
Lăng Giản từng ngửi được trên người nam nhân lưu lại hương vị nha phiến, nhưng nàng trăm triệu lần cũng không ngờ, nam nhân hút nha phiến thế nhưng đã đạt tới một trình độ gần như điên cuồng.
Nhìn sườn mặt đang mê ly của nam nhân, làm sao còn có một chút uy nghiêm của Hoàng Đế?! Các ngón tay lộ rõ khớp xương nắm chặt ống tẩu, nam nhân giống như một tên khất cái đói khát không chịu nổi đang sa đọa trong ấm no ngắn ngủi.
"Khụ khụ."
Nam nhân bởi vì hút quá nhiều nha phiến mà bị sặc, ngực hắn kịch liệt phập phồng, giương mắt nhìn Lăng Giản đang đứng ngây người một bên, dung nhan tuyệt mỹ không gì sánh kịp kia làm cho nam nhân xuất hiện ảo giác.
Hắn bất động thanh sắc kéo qua tay Lăng Giản, nhìn thấy Lăng Giản bộ dáng thất kinh không biết nên rút tay hay là tiếp tục để cho hắn nắm.
"Trẫm, là thiên tử."
Trên gương mặt lạnh lùng của nam nhân xuất hiện một màu ửng hồng chưa từng có, hắn ném ống tẩu qua một bên, vươn bàn tay nồng nặc mùi nha phiến vuốt ve gương mặt Lăng Giản.
Có cảm giác nguy hiểm đang đến gần.
Lăng Giản vẻ mặt đau khổ cự tuyệt nam nhân vuốt ve, nàng không cự tuyệt, chỉ là vào lúc bàn tay nam nhân tiếp cận liền xoay mặt sang một bên.
Cho dù là vậy, bàn tay nam nhân vẫn dừng lại một lúc lâu trên mặt nàng.
"Hoàng Thượng..."
Thanh âm của Lăng Giản có chút run rẩy, nàng muốn nhắc nhở nam nhân, hắn là Hoàng Thượng, là minh quân chứ không phải hôn quân.
Loại nhắc nhở này chung quy là có tác dụng.
Nam nhân trừng lớn cặp mắt mê ly, đẩy Lăng Giản ra thật xa, sau đó dùng ánh mắt như nhìn thấy yêu quái mà nhìn kỹ Lăng Giản.
Nam nhân tim đập không ngừng nhanh hơn, máu bắt đầu sôi trào, nhìn Lăng Giản mặc y phục thái giám, nam nhân lộ ra một nụ cười tự giễu.
Hắn là một nô tài, là một tên nam nhân không có cái con cháu! Nam nhân ở trong lòng nhắc nhở chính mình, sau đó cầm lấy yên can ném ra thật xa:
"Ngươi đi hầu hạ Ngưng Trần đi."
Thanh âm của nam nhân trầm thấp mà tràn ngập từ tính, bởi vì vừa hút nha phiến xong mà trở nên mờ ảo.
Cầu còn không được!!! Lăng Giản không trả lời, bước nhanh lui ra ngoài, rời đi khỏi tầm mắt nam nhân làm cho nàng bắt đầu sinh ra sợ hãi này.
Nàng đột nhiên cảm thấy gần vua như gần cọp lời này là hoàn toàn vừa vặn với nàng,1 nam nhân như hổ, cho dù hắn đã có dấu hiệu bắt đầu có bệnh trạng.
Nhưng hắn là nam nhân, nam nhân có thất tình lục dục, lại là một nam nhân khó mà đoán biết được.
"Nhị công chúa."
Lăng Giản tâm thần chưa ổn định, đi vào Lâm Như cung nhưng không có đúng hạn nhìn thấy thân ảnh Lam Nhược Y.
Để rồi khi nàng xuất hiện ở trước mặt Lăng Giản, lại còn cầm một con diều tự chế, Lăng Giản thừa nhận, lòng của nàng bởi vì bóng hình đỏ thẫm kia ánh vào mắt mà tâm động.
Từng bước tới gần, Lam Nhược Y lắc nhẹ vòng eo đi đến trước mặt Lăng Giản.
Dung mạo mê hoặc động lòng người mê hoặc như vậy, sam váy đỏ rực không thành thật dán sát vào người mỹ nhân, theo bước đi của nàng mà lộ ra xương quai xanh hấp dẫn, khi thì lại ẩn hiện lộ ra bộ ngực sữa đầy đặn mượt mà.
"Hôm nay theo ta đi chơi diều được không?"
Lam Nhược Y giơ con diều ra trước mặt Lăng Giản, đó là một con diều đặc biệt, giống như chủ nhân của nó vậy.
Con diều màu đỏ, không có trải qua tu chỉnh cẩn thận, chỉ là hình tam giác đơn thuần.
Mặt trên diều dùng mực đen vẽ phác thảo ra hình ảnh một người, chỉ là vài nét bút đơn giản, lại thể hiện ra sự kĩ lưỡng của người hạ bút.
"Vì cái gì chỉ có diều mà không có diều tuyến(*)?"
Lăng Giản tò mò tiếp nhận diều, cái gì đây a?! Chỉ có một con diều trơ trụi bị Lăng Giản cầm ở trong tay.
Lăng Giản cầm nó tìm tới tìm lui cũng không thấy được sợi diều tuyến trong suốt rắn chắc kia.
Nhị công chúa này là đang nói giỡn sao? Không có diều tuyến lấy cái gì đi chơi diều?! Chả lẽ dùng miệng thổi?!!!
[(*): Diều tuyến: dây diều]
"Diều tuyến? Ngô..."
Ngón tay Lam Nhược Y đặt ở trên cằm, tựa hồ đang tự hỏi một vấn đề cực kỳ giàu triết lý, chính là...Diều này vì cái gì không có diều tuyến?!!!
Cái này là đang trêu chọc ta sao?!!! Lăng Giản nhướn lông mi, quên luôn thân phận nô tài của mình, cầm diều quơ quơ trước mặt Lam Nhược Y, thế mà ngoài dự liệu lại thấy được Lam Nhược Y trên mặt dần dần đỏ ửng.
Đẹp quá...Lăng Giản ở trong lòng cảm thán, tim đập tại một khắc này đột nhiên tạm dừng một lát.
"Ta đi tìm diều tuyến."
Lăng Giản dùng sức nuốt một ngụm nước miếng, cầm diều đi ra ngoài cung.
Nàng nhớ rõ trong tẩm cung An Phi hẳn là có diều tuyến, bởi vì nàng từng nhìn thấy một con diều hình bươm bướm trong thư phòng An Phi.
"Lăng Giản?! Sao ngươi đến đây?!"
Đối với Lăng Giản đột nhiên xuất hiện, An Phi hiển nhiên là có chút giật mình.
Đã mấy tuần rồi Lăng Giản không còn đến châm cứu cho nàng nữa, mà đều là định kỳ kê phương thuốc nhờ người đem tới đây.
Huống chi hiện tại Lăng Giản đã làm việc bên cạnh Hoàng Thượng, cơ hội gặp mặt đã ít lại càng ít.
Tưởng niệm như dây leo dần dần bao vây An Phi, khiến cho ban đêm nàng không có biện pháp an ổn đi vào giấc ngủ.
Nhưng mà cho dù như vậy, nàng cũng không dám chủ động đi tìm Lăng Giản, chỉ có thể để cho mong nhớ từng chút từng chút xâm chiếm suy nghĩ của nàng.
"Ta chỉ là tới mượn diều tuyến."
Lăng Giản giơ con diều trong tay ra cho nàng xem, cũng cố ý nhấn mạnh hai chữ chỉ là.
Kỳ thật, diều tuyến làm sao cần phải đi mượn, nhưng nàng vẫn là cố tình đi tới chỗ An Phi, rõ ràng nàng cũng là có chút tư tâm nho nhỏ.
Thế nhưng, chuyện cảm xúc vẫn là Lăng Giản không thể khống chế.
Tựa như hiện tại, khi nhìn thấy một An Phi cách ăn mặc tương phản với Lam Nhược Y, Lăng Giản nhưng lại luyến tiếc dời đi tầm mắt, thậm chí còn muốn tìm được một cái cớ nào đó để ở lại nơi này ngốc thêm chốc lát.
"Diều tuyến?!"
An Phi chần chờ một lát, sau đó gật đầu đi vào thư phòng.
Nàng là người hàm súc mà nội liễm, chỉ có khi gặp được Lăng Giản mới trở nên không giống chính mình.
Từ trên tường gỡ xuống con diều bươm bướm, An Phi dùng tuyến trục cuộn lại diều tuyến, sau đó không hề do dự tháo xuống khỏi khung diều.
Đây là con diều mà nàng tự làm từ rất lâu trước kia, ý nghĩa của nó thật sự không phải một hai câu có thể nói hết.
Nhưng mà diều một khi mất đi tuyến, thì không bao giờ còn là diều nữa, bởi vì nó đã không còn có thể bay lên.
"Cho ngươi."
Chỉ cần là ngươi muốn, bất cứ cái gì ta cũng cho ngươi.
An Phi nhàn nhạt cười, ở trong lòng âm thầm bổ sung lời mà mình muốn nói nhất.
"Ngươi có muốn cùng đi hay không?"
Lăng Giản nói, một giây sau lập tức lại bưng kín miệng mình.
Trong tiềm thức nàng không hy vọng An Phi biết được mình cùng Nhị công chúa cùng một chỗ chơi diều, cho nên, khi trong đầu nảy ra ý tưởng này, nàng lập tức bưng kín miệng, rồi bổ sung:
"Ách...thân thể ngươi không tốt, vẫn là nghỉ ngơi nhiều một chút đi.
Huống hồ Liễu Phi nương nương phỏng chừng còn đang khó chịu a, ngươi hẳn là phải bồi nàng nhiều hơn."
"Kỳ thật ngươi biết người hạ sát Tiểu hoàng tử là ai, đúng không?" An Phi nói.
"Ta không biết." Lăng Giản lui về phía sau vài bước, sau đó nói:
"Việc này đã qua rồi...Còn có...diều tuyến dùng xong sẽ trả lại cho ngươi."
"Không cần trả, nếu đã tặng cho ngươi thì nó là của