Diều còn đang tung bay không bờ bến, hai người đã sớm về tới Lâm Như cung thoáng đãng lạnh lẽo.
Cả hai đều ăn ý không hề nhắc tới chuyện xảy ra vừa rồi, chính là khi ánh mắt hai người ngẫu nhiên giao nhau, tâm tình khó giải trong đáy mắt dần dần có đáp án.
Lăng Giản không muốn quay về Càn Thanh cung, nàng lần đầu tiên cảm thấy được Hoàng Thượng là đáng sợ như vậy, cùng với một "từ phụ minh quân" trong ấn tượng trước giờ hoàn toàn là hai người khác nhau.
"Nhị công chúa, ngươi đói không?"
Lăng Giản liếm liếm môi dưới, trên bàn rõ ràng đang bày sẵn cao điểm tinh xảo, nhưng nàng cố tình không thèm nhìn đến mấy món mĩ vị mà người ta đã dụng công chế biến này, chỉ muốn có thể tự mình đi ngự thiện phòng làm chút đồ ăn gì đó để giết thời gian.
Hay là nói...là vì để kéo dài thời gian quay về Càn Thanh cung.
"Cũng không đói lắm, trên bàn có sẵn điểm tâm kìa.
Hay là Lăng Giản ngươi cho rằng bổn cung đã thả cái gì vào trong đó, cho nên không dám ăn?"
Lam Nhược Y khôi phục bộ dáng quyến rũ ngày thường, hướng Lăng Giản phao một cái mị nhãn, đi đến trước bàn cầm lấy một khối điểm tâm, khẽ vươn đầu lưỡi liếm liếm một góc, cuối cùng khẽ mở môi mỏng cắn mất cái góc đó.
"Ách..."
Lăng Giản lại bắt đầu miệng khô lưỡi khô, nàng kéo kéo áo, tựa hồ chỉ có như vậy mới đỡ cảm thấy khô nóng.
Điểm tâm mất một góc bị Lam Nhược Y thả lại vào khay, ánh mắt Lăng Giản vẫn không hề rời khỏi bàn tay trắng nõn của nàng.
Ý thức được mình thất thố, Lăng Giản ra vẻ trấn định dựng thẳng sống lưng, nói:
"Ăn điểm tâm hoài cũng ngán, không bằng để cho nô tài đi ngự thiện phòng làm vài món ăn sáng của quê hương nô tài cho Nhị công chúa nếm thử."
"Nga? Đồ ăn sáng quê ngươi?"
Lời của Lăng Giản làm cho Lam Nhược Y gợi lên hứng thú, ánh mắt của nàng mị thành một cái đường kẻ, nâng tay vuốt ve từ bả vai Lăng Giản từ từ dọc xuống phía dưới:
"Bổn cung nói rồi, lúc không có ai thì gọi bổn cung Nhược Y là được.
Bổn cung còn chưa từng thấy ngươi nấu ăn nha, cho nên, bổn cung cũng cùng đi ngự thiện phòng với ngươi."
"Cái này..."
Lăng Giản chần chờ một lát, nói:
"Ngự thiện phòng khói dầu rất nhiều, Nhị công...Nhược Y không thích hợp với nơi đó đâu, vẫn là chờ nô tài làm tốt rồi bưng lại đây đi."
"Ai nói bổn cung không thích hợp đến nơi đó? Bổn cung còn chưa bao giờ đi qua ngự thiện phòng, hôm nay cùng đi với ngươi, cũng tiện giám sát công tác của ngươi, miễn cho ngươi ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu!"
Lam Nhược Y cười, ngón tay ngọc điểm nhẹ lên trán Lăng Giản, mỗi một động tác đều lộ ra thân mật.
"Vậy được rồi..."
Lăng Giản không nói lại kiểu ngụy biện của nàng, đành phải để cho nàng cùng mình đi ngự thiện phòng.
Ngày thường luôn một mình lén đi ngự thiện phòng chế biến này nọ để ăn, bây giờ có thêm một người, kỳ thật cũng rất không tệ.
Nhưng điều kiện tiên quyết là, người kia sẽ không thường thường làm ra mấy động tác liêu nhân gì đó, lại hoặc là từ phía sau ôm lấy nàng, làm cho nàng không có biện pháp an tâm chuẩn bị nguyên liệu.
"Nhược Y, ngươi như vậy...Nô...Ta không thể chuyên tâm cắt khoai a."
Lăng Giản buông dao cùng khoai tây đang cắt được một nửa trong tay ra, người phía sau ôm nàng cứng ngắc, Lăng Giản thậm chí có thể cảm giác được hai khoả mềm mại của đối phương dán trên lưng mình.
Người này...thật là đến giám sát mình sao? Hay cái nàng cái gọi là giám sát chính là khiêu khích câu dẫn đi?!!!
"Như thế nào a? Chuyên tâm một chút đi!"
Lam Nhược Y đem miệng kề sát bên tai Lăng Giản, cơ hồ là dán lên lỗ tai của nàng để nói chuyện:
"Bổn cung lại không có làm cái gì, ngươi sao lại không thể chuyên tâm cắt khoai nha?"
Quả thật không có làm cái gì!! Trừ bỏ ôm chặt lấy ta, còn không ngừng canh ngay lỗ tai của ta mà a khí!!!
Lăng Giản hết cách với nàng, hít sâu mấy hơi tiếp tục cắt khoai tây, cắn răng không để cho mình bị yêu tinh phía sau hấp dẫn.
Mấy món ăn sáng này làm đến quá mức dày vò, chân mày Lăng Giản từ lúc bắt đầu thái đồ ăn kia không hề được giãn ra.
Thật vất vả mất thời gian gấp đôi bình thường làm xong vài món, Lăng Giản múc thức ăn ra cái đĩa nhỏ, sau đó cố sức xoay người cùng Lam Nhược Y cách xa nhau nửa thước, nói:
"Bây giờ ngươi cũng nên buông ta ra rồi, không buông ta ra làm sao mà ăn?"
"Đây là đồ ăn sáng của quê ngươi đó hả?"
Tầm mắt Lam Nhược Y dừng lại trên dĩa đồ ăn trình bày cực kì đẹp mắt, buông lỏng ra cánh tay đang ôm Lăng Giản, khẩn cấp cầm lấy chiếc đũa muốn nếm thử món ăn mới.
"Đây là cái gì?"
Lam Nhược Y dùng chiếc đũa gắp lên một miếng thức ăn giống như thịt, cắn vào rất mềm, cũng rất đàn hồi.
"Đây là cái nấm, nấm hầu thủ (*)"
Lăng Giản chỉ chỉ cái nấm trắng trắng mập mập, nói:
"Ta thấy chúng trong góc phòng, giống như không có ai dùng nên ta mượn lại đây dùng.
Hương vị không tệ đúng không?"
[(*): Nấm hầu thủ: từng nghe trong phim gọi là hầu đầu cô, tức là nấm đầu khỉ.
Liên hệ google để biết thêm chi tiết]
"Ân, hoàn hảo." Lam Nhược Y gật đầu, chậm rãi nhai nuốt miếng nấm đầu khỉ, sau đó gắp lên một miếng thức ăn màu vàng rực rỡ giống như thịt chiên.
"Ngô...Cái này lại là cái gì?"
"Ách...Đây là nấm rơm vàng."
Lăng Giản cầm lấy chiếc đũa gắp lên một miếng, nhìn thấy bộ dáng Lam Nhược Y nhai nuốt ngon lành, nàng cũng cảm thấy đói bụng.
"Còn cái kia?"
"Ách...Đây là nấm hương." Lăng Giản nói.
Được rồi, ở đây tất cả đều là nấm, cũng chính là món nấm thập cẩm trong truyền thuyết.
Cánh tay đang gắp nấm rơm của Lam Nhược Y dừng lại, khóe miệng nàng thoáng co giật, sau đó nheo mắt lại cười nói:
"Lăng Giản, đồ ăn quê ngươi tất cả đều là nấm sao?! Cái này nhất định cũng là một loại nấm mà bổn cung chưa từng thấy đi?"
Lam Nhược Y buông nấm rơm sau đó gắp lên một miếng màu vàng thật dài, vừa muốn nhét vào miệng, chợt nghe Lăng Giản ấp a ấp úng nói:
"Ách...Kỳ thật...!Đó là khoai tây."
"..."
Lam Nhược Y lần đầu tiên bởi vì ăn mà bị nghẹn, mà cái làm nàng bị nghẹn là một cọng khoai tây vừa dài vừa mềm.
Thật khó khăn nuốt xuống cọng khoai tây mắc trong cổ họng, tầm mắt Lam Nhược Y dừng trên hai cánh môi dính chút dầu mỡ của Lăng Giản.
Đôi môi kia bởi vì mới ăn nấm xong mà hơi hơi bóng loáng, Lăng Giản còn đang lo nhét món ngon vào miệng, hai cánh môi mỏng gợi cảm hé ra đóng lại, trông rất đẹp mắt.
Không hiểu sao, Lam Nhược Y nhớ tới sườn mặt Lăng Giản lúc nãy nấu ăn, bộ dáng nhập tâm chuyên chú, vô hình trung tản ra một loại mi lực riêng biệt của nàng.
Lăng Giản còn đang nhét đồ ăn vào miệng, lần này là một cọng khoai tây thật dài thật mềm.
Nhưng mà Lăng Giản mới vừa cắn đến một nửa đã bị người cản lại.
Lam Nhược Y cắn vào nửa cọng khoai tây còn lộ ra bên ngoài, híp mắt chạm môi vào môi Lăng Giản, dùng răng cắn đứt khoai tây, sau đó vươn đầu lưỡi tinh tế nhấm nháp hương vị ngọt ngào trên môi Lăng Giản.
Ân, hình như so với miếng khoai tây hồi nãy còn ngon hơn!!!
"Ăn như vậy quả nhiên rất ngon nha!"
Lam Nhược Y rời đi môi Lăng Giản,