Vào buổi chiều đào thông đường hầm, tiếng tù và khai chiến vang vọng khắp bầu trời Việt Lỗ.
Binh sĩ Đại Cánh căn cứ theo an bài ban đầu chia làm hai đường công kích trực tiếp vào Việt Lỗ.
Một lộ binh mã do tướng quân của Đại Cánh dẫn dắt, toàn quân cải trang thành binh mã Lam Triều từ biên cảnh Đại Cánh xuất phát tiến công vào biên thành Việt Lỗ, một lộ binh mã khác do Tô Mẫn Nhi chỉ huy, sau khi đại quân toàn bộ thông qua đường hầm liền phong kín hoàn toàn đường lui.
Dũng sĩ Đại cánh xưa nay đã như vậy, không đánh thì thôi, nếu đã đánh thì sẽ không chừa cho chính mình dù chỉ một đường lui, sẽ dùng toàn bộ sinh mệnh để chiến đấu tới cùng.
Những dũng sĩ Đại Cánh có thể lên chiến trường đều là những kẻ không hề sợ chết.
Kinh đô Việt Lỗ trong tình huống không chút chuẩn bị đã bị Tô Mẫn Nhi dẫn dắt các dũng sĩ Đại Cánh đánh cho trở tay không kịp, tất cả những binh sĩ cố thủ hoàng thành, chờ đợi viện binh từ các nơi trở về.
Hoàng thành đại môn đóng chặt, binh mã của Tô Mẫn Nhi không xông vào được, cũng chỉ có thể ở phụ cận xây dựng cơ sở tạm thời chờ đợi thời cơ tấn công thích hợp.
Sự tình phát triển cùng với dự đoạn của Lăng Giản không có sai biệt, nhưng mà duy nhất ngoài dự liệu chính là, hỗn loạn không phải biên cảnh tam quốc, mà chỉ là riêng bên trong nội thành Việt Lỗ.
"Hàn Duệ thông minh hơn so với chúng ta tưởng tượng, tất cả đều trở nên hỗn loạn, hắn cư nhiên vẫn như cũ án binh bất động."
Trong doanh trướng của Lam Thanh Hàn, Lăng Giản cầm cái nhánh cây chọt lung tung trên tấm bản đồ da dê, nói:
"Hắn nhưng thật ra còn có thể bình thản, còn tiếp tục như vậy, hắn không cần nói chuyện thì ta cũng sẽ bị hắn làm cho nghẹn đến nhàm chán."
"Lăng Giản, Hàn Duệ cửu kinh sa trường, hắn cũng không phải là loại tướng quân vô dụng hữu dũng vô mưu.
Chỉ sợ hắn đã sớm nhìn ra trong chuyện này có chỗ không thích hợp, cho nên mới án binh bất động, vẫn dựa theo kế hoạch ban đầu của bọn hắn mà hành động."
Lam Thanh Hàn ngáp một cái, từ hôm qua đến bây giờ các nàng đã chờ đợi suốt đêm, tình hình chiến sự vốn nên là hỗn loạn đại biến, cố tình vẫn là như vậy gió êm sóng lặng.
"Là chúng ta sơ sót!"
Lăng Giản vỗ cái ót một chút, dùng nhánh cây chỉ chỉ biên cảnh nước Việt Lỗ, nói:
"Lẽ ra nếu đại quân của Lam Triều chúng ta muốn trực tiếp tiến công Việt Lỗ, trước hết cần phải vượt qua chính là địa bàn mà hiện giờ Hàn Duệ đang chiếm đóng, nhưng những binh sĩ cải trang này lại là từ Đại Cánh mà xuất phát.
Chỉ sợ Hàn Duệ dùng ngón chân cúi đầu cũng biết đó là âm mưu của Đại Cánh đi? Hiện tại hắn không động thủ chính là đang chờ binh mã của Võ Đại tướng quân, đến lúc đó trước bắt được địa bàn của Lam Triều, còn sợ Việt Lỗ bị đoạt hay sao? Phải biết rằng, ngươi nhìn đi, quốc thổ Việt Lỗ mới tí xíu như vầy!!!" Lăng Giản cầm nhánh cây gõ nhẹ ót mình, một đôi con ngươi màu nâu nhanh như chớp loạn chuyển.
"Lăng Giản, chiến sự không thể hấp tấp, thay vì manh động không bằng lấy tĩnh chế động."
Lam Thanh Hàn nói, nàng cũng lo lắng chờ đợi một thời gian dài, hiện tại các nàng đang ở biên cảnh, chẳng khác nào cùng quốc nội đoạn tuyệt hết thảy liên hệ, cho nên nàng cũng không xác định Võ Đại tướng quân có thật sự cùng Việt Lỗ cấu kết hay không.
Không phải là nàng không tin Lăng Giản, nhưng chuyện này thật sự không thể chỉ dựa vào lời nói của một người.
Tuy rằng nàng biết Võ Đại tướng quân có điểm đáng nghi, hắn có thể mưu đồ tạo phản, nhưng hẳn là không đến mức sẽ cùng địch quốc liên thủ.
"Không được, phải đuổi đi tên Hàn Duệ này.
Hắn một ngày không đi, ba vạn binh sĩ này còn còn có thể tạo phản.
Không biết Võ Đại tướng quân khi nào thì ở nội quốc khởi sự, ta nghĩ, chỉ cần giải quyết được Hàn Duệ, tên tướng quân mới nhất định sẽ mở cửa thành cùng chúng ta khai chiến.
Ta không tin quốc chủ Việt Lỗ sẽ biết chuyện binh lính Đại Cánh cải trang thành quân Lam Triều, cho nên, nếu như hắn nghe nói binh mã Lam Triều cùng Đại Cánh liên thủ quy mô tấn công, nhất định sẽ hạ lệnh mau chóng chấm dứt giằng co với chúng ta."
Lăng Giản chắp tay sau lưng không ngừng đi tới đi lui, Hàn Duệ là một vấn đề khó giải quyết, lại còn Võ Đại tướng quân cũng là một vấn đề.
Làm sao mới có thể bắt được nhược điểm của hắn đây?
Thời gian trầm mặc chung quy cũng có hạn, Lăng Giản sau khi tự hỏi một hồi mới nhớ tới còn có Ám khách minh nhãn tuyến rộng rãi, Tô Nguyễn Hân từng nói qua, các căn cứ ngầm của Đại Cánh được đặt ở khắp nơi, không có chuyện gì là không biết.
Như vậy, muốn hiểu biết về tên Hàn Duệ kia thì trước hết phải tìm hiểu manh mối từ trên người của quốc chủ Việt Lỗ, mà muốn biết được chuyện của quốc chủ Việt Lỗ, trước mắt phải nhờ vào tai mắt của Đại Cánh rồi.
Lăng Giản xoay người nói với Lam Thanh Hàn:
"Thanh Hàn, ta muốn đi Đại Cánh một chuyến."
"Đi tìm nàng sao?"
Lam Thanh Hàn ngữ khí có chút chua, nàng không ngại bên cạnh Lăng Giản có bao nhiêu nữ nhân, nhưng mà cũng không thể ngay tại thời điểm này vẫn còn luôn nghĩ đến nhi nữ tư tình đi? Lúc này mới rời đi Đại Cánh chưa bao lâu, đã lại muốn Tô Nguyễn Hân? Tô Nguyễn Hân này rốt cuộc đã cho nàng ăn cái mê dược gì, cư nhiên có thể làm cho Lăng Giản tưởng niệm như vậy?
"Ngươi nghĩ lung tung cái gì rồi?"
Lăng Giản ôm lấy Lam Thanh Hàn, ngữ khí sủng nịch nói:
"Đứa ngốc, ngươi là đang ghen hay sao? Ta phải nghĩ biện pháp đem Hàn Duệ lộng đi, nếu như hắn không biến mất, ba vạn binh sĩ trong doanh trại của chúng ta còn có thể tạo phản.
Yên tâm đi, trong vòng 3 ngày ta sẽ trở về."
"Vậy ngươi khi nào khởi hành? Sư phụ cùng đi với ngươi sao?"
"Không cần đi, cho ta một trăm binh sĩ Đại Cánh thì tốt rồi, bây giờ ta sẽ lập tức lên đường.
Còn Linh Nhược, để cho nàng hảo hảo nghỉ ngơi đi, kỳ thật cũng không có chuyện cho nàng làm đâu."
Lăng Giản cười ha ha nói, không phải nàng không muốn Hứa Linh Nhược cùng đi, chính là nàng không muốn mỗi lần Hứa Linh Nhược nhìn thấy mình cùng Tô Nguyễn Hân cùng một chỗ, hoặc là những người khác cùng một chỗ thì sẽ chua xót trong lòng.
Có lẽ nàng hẳn là nên thử cố gắng không câu nệ với Hứa Linh Nhược, lại có lẽ, nàng hẳn là nên cư xử với nàng như những người khác.
Nhưng mà, Hứa Linh Nhược cũng không giống như những người khác, nàng thực hàm súc, nàng cũng đã không bởi vì mình phá thân của nàng mà buộc mình phụ trách, nàng chỉ làm những chuyện mà nàng muốn, nếu không thì ai cũng không có biện pháp bức nàng.
"Vậy được rồi, bây giờ ta đi an bài."
Lam Thanh Hàn