Trong thư phòng của Tô Nguyễn Hân, Lăng Giản đem thư đã viết xong đưa cho Tô Nguyễn Hân, vỗ vỗ cái bụng no căng của mình, vừa lòng nói:
"Nguyễn Hân, thế nào? Chữ của ta có phải rất thanh tú hay không?! Trong âm nhu mang theo khí phách, cái này gọi là trong nhu có cương, trong cương có nhu.
Chữ này của ta a, là từ nhỏ đã luyện ra rồi.
Không phải ta khoe khoang, mỗi lần thi viết thư pháp ta đều đoạt quán quân đó!"
"..."
Tô Nguyễn Hân có chút không rõ, người này hôm nay làm sao lại càng thêm tự kỷ?! Nàng bất đắc dĩ lại trắng mắt liếc Lăng Giản một cái, đừng nói, chữ của Lăng Giản quả thật cũng giống như nàng nói, chính là...Tô Nguyễn Hân hơi kém muốn đem thư thiếp lên mặt mình, cái này đề tên người gửi cư nhiên là Lam Thanh Hàn?! Tô Nguyễn Hân không rõ cho nên nhếch miệng, nói:
"Lăng Giản, ngươi đây là có ý tứ gì? Vì cái gì người gửi lại là Lam Thanh Hàn?"
"Ngươi đúng là ngốc!"
Lăng Giản trạc trạc hai má của nàng, sau đó trước khi Tô Nguyễn Hân kịp phát uy liền thấu đi lên hôn hôn, nói:
"Đây là mật hàm thông đồng do Lam Thanh Hàn viết cho Hàn Duệ, tất nhiên phải đề tên của Thanh Hàn.
Tuy rằng lá thư này xuất hiện cũng không thể đại biểu cái gì, nhưng mà với cá tính của Tư Đồ, mắt thấy Đại Cánh tấn công kinh đô, mà biên cảnh lại bị quân Lam Triều giả mạo không ngừng quấy rầy tiến công, cho dù giữa Hàn Duệ cùng Thanh Hàn quả thật không có gì, hắn cũng sẽ không mạo hiểm để cho Hàn Duệ ở lại nơi đó.
Hắn cho rằng Võ Đại tướng quân đang muốn phản bội Việt Lỗ, như tình thế bây giờ, trong lòng Tư Đồ nhất định đang lắc lư không chừng.
Nói không chừng hắn sẽ phái tướng quân khác tới trấn giữ, đến lúc đó lại không thể cứ chết thủ cửa thành, mà là chính thức khai chiến."
Lăng Giản ở trong lòng đánh bàn tính, dùng quân Việt Lỗ đối phó với ba vạn binh sĩ của Võ Đại tướng quân, còn chuyện mà nàng cùng Lam Thanh Hàn phải làm chính là bàng quan, ngồi nhìn bọn họ lưỡng bại câu thương, sau đó mang theo số binh sĩ còn lại khải hoàn hồi triều.
Những chuyện khác sẽ để lại cho dũng sĩ Đại Cánh, chờ họ hoàn toàn công hãm Việt Lỗ, lúc đó thật sự là giai đại vui mừng.
"Thì ra là thế."
Tô Nguyễn Hân gật gật đầu, tư duy của Lăng Giản không chỉ là linh hoạt bình thường, tính toán của nàng so với bất cứ kẻ nào cũng đều toàn diện hơn.
Nhìn thấy Lăng Giản tự tin tươi cười, Tô Nguyễn Hân kìm lòng không đậu hôn lên môi Lăng Giản, đây là người nàng yêu, mặc kệ là trong trường hợp nào cũng đều có mị lực đặc biệt.
Nhẹ nhàng lướt qua rồi biến thành hôn sâu, Lăng Giản hô hấp có chút dồn dập, nàng vòng tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Tô Nguyễn Hân, còn tay kia thì vén lên ngoại bào của nàng, vói vào trong tiết khố của Tô Nguyễn Hân nhẹ nhàng ma xát viên tiểu đậu phấn hồng đã có chút ướt át.
"Ân..."
Tô Nguyễn Hân thoải mái ngâm khẽ ra tiếng, hai tay chủ động ôm lấy cổ Lăng Giản, khi nụ hôn đang tới hồi sâu sắc, tiếng đập cửa đột nhiên đánh gãy hai người đang sắp chuẩn bị vận động nóng người.
Tô Nguyễn Hân lập tức nhẹ nhàng đẩy ra Lăng Giản, hơi chút sửa sang lại trang phục của mình, lúc này mới thở ra một hơi rồi cho người ta tiến vào.
Binh sĩ truyền tin mặc bố giáp bước nhanh tiến vào, ánh mắt đảo qua Lăng Giản, sau đó đi đến bên tai Tô Nguyễn Hân nhỏ giọng nói một lát rồi vội vội vàng vàng rời khỏi Đại điện.
Khuôn mặt Tô Nguyễn Hân vốn đang tràn đầy màu hồng lại bởi vì lời nói của binh sĩ kia mà trầm xuống, nàng nhìn Lăng Giản tựa hồ đang tò mò chờ đợi, thanh âm có chút khàn khàn:
"Cổng thành Việt Lỗ đóng chặt, Mẫn Nhi không thể đánh vào, chỉ có thể thủ ở đó.
Nhưng đây cũng không phải là kế lâu dài, nếu như viện quân của Việt Lỗ vừa đến, Mẫn Nhi liền có thể bị hai phía giáp công.
Với lại...Hạo Lân chạy thoát."
"Cái gì?!"
Lăng Giản giật mình kêu to, Tô Mẫn Nhi không có biện pháp đánh vào hoàng thành là chuyện cực kỳ bình thường, nhưng Hạo Lân chạy trốn thì tuyệt đối là vô cùng ngoài ý muốn:
"Làm sao lại chạy thoát?! Các ngươi không phải đã phái người canh chừng hắn chặt chẽ sao?!"
"Hắn chạy mất cũng không sao cả, chúng ta cũng không phải muốn làm gì hắn, chẳng qua là Mẫn Nhi ngại hắn thiếu nợ không trả mà thôi.
Lúc trước những vụ ám sát của Ám Khách Minh đại bộ phận đều do Hạo Lân cầm lệnh bài của Lễ thân vương tới tìm chúng ta.
Chẳng qua vài lần về sau, hắn không có trả tiền, Mẫn Nhi cảm thấy có lỗi với huynh đệ Ám Khách Minh nên mới phái người khắp nơi tìm Hạo Lân, muốn hắn thanh toán hết số tiền thù lao còn lại." Tô Nguyễn Hân nói.
"Nga? Thì ra là như vậy."
Lăng Giản đột nhiên bày ra một nụ cười cực kỳ mị hoặc, nụ cười kia có chút âm hiểm, càng thêm có chút không thể nắm bắt.
Không đợi Tô Nguyễn Hân mở miệng, Lăng Giản đã thu hồi nụ cười, bình tĩnh nói:
"Sớm giao phó cho hoạn quan nội gián của các ngươi đưa thư đến trong tay Tư Đồ, chỉ cần hắn nhận được thư, chỉ cần Hàn Duệ bị triệu về Việt Lỗ là Mẫn Nhi có thể đánh hạ hoàng thành."
"Ngươi xác định như vậy sao?"
Tô Nguyễn Hân nhìn Lăng Giản nói, nàng không rõ Lăng Giản vì cái gì lại chắc chắn như vậy, giống như nàng đã tính toán tất cả mọi chuyện, nửa điểm cũng không sót, thậm chí ngay cả thời điểm Tô Mẫn Nhi đánh hạ hoàng thành cũng đều nắm chắc rành mạch.
"Đương nhiên, ta rất có tin tưởng đối với hai cái tên nhát gan kia a.
Yên tâm đi, sẽ không phải chờ lâu, đến lúc đó chúng ta có thể chiêm ngưỡng một cái đại hội sét đánh khói lửa tưng bừng."
"Chỉ mong sự tình sẽ giống như ngươi sở liệu."
Tô Nguyễn Hân đem thư để vào trong bì, sau đó mới gọi người vào giao thư rồi phân phó những việc cần làm.
Đợi người nọ rời đi, Lăng Giản lại nắm lấy thắt lưng Tô Nguyễn Hân, vẻ mặt tiện cười hỏi:
"Nguyễn Hân, ngươi khi nào sẽ cùng Thanh Hàn thành thân đây?"
"Ngốc tử! Ngươi muốn khi nào...thì khi nào! Chúng ta...không phải đều là...người của ngươi sao?!"
Tô Nguyễn Hân gắt giọng, một giây sau lại cả người mềm yếu ngã vào tron lòng Lăng Giản, tùy ý bàn tay Lăng Giản luồn vào trong nội sam của nàng khắp nơi tác loạn.
Lăng Giản từng nói với Lam Thanh Hàn trong ba ngày nhất định sẽ trở về.
Lời của nàng chung quy là phải giữ, đêm hôm đó, Lăng Giản mang theo năm mươi binh sĩ Đại Cánh chạy về hướng doanh trại của Lam Thanh Hàn.
Đêm tối hắc ám dễ dàng làm cho người ta bị lạc phương hướng, Lăng Giản đang ngồi ở trong xe ngựa buồn ngủ, ai ngờ một tiếng ngựa hí thật dài vang lên, xe