Hoàng Văn Định cùng vợ đi lên Học Phủ Trấn Nam Bàn để thăm Minh.
Đã hơn một năm rồi vợ ông chưa gặp thằng con lớn, thư từ cũng hạn chế, Văn Nguyệt Nga ngày đêm lo cho đứa con này.
Bà không biết được trên đó lam sơn chướng khí, xa xôi cách trở liệu người con này có đau ốm gì không.
Hoàng Văn Định là người đàn ông tốt, coi Minh như con đẻ, nên quyết định giúp vợ.
Ông giả vờ chán cảnh trong nhà, muốn tổ chức chuyến đi chơi xa, đồng thời tìm kiếm thử một thị trường mới.
Với gia cảnh hiện giờ của họ Hoàng, việc này không khó, nên chẳng ai hỏi thêm.
Mục tiêu của chuyến đi chỉ được Hoàng Văn Định tiết lộ với riêng hai người vợ.
Văn Nguyệt Nga cảm động suýt khóc, trong khi Trịnh Thị Ngọc lại thấy vui ngầm.
Hoàng Văn Định có thể quan tâm tới con riêng của vợ như vậy, đứa con này của cô, sau này ít nhiều cũng có chút vốn liếng.
Trịnh Thị Ngọc ngỏ ý muốn đi cùng, nhưng Hoàng Văn Định lại không đồng ý, ông nói đường lên trên Trấn Nam Bàn xa xôi, con mới 3 tuổi, bỏ con không được, mà đưa nó đi nó bệnh mất.
Thế nên bà ấy ở lại làng Hồng Bàng, hoặc không lên tới quận trị An Lạc thôi.
Trịnh Thị Ngọc nghe vậy liền đồng ý luôn, dù gì, bà cũng là mẹ, cũng quý con mình.
Sắp xếp hành lý sẵn sàng, Hoàng Văn Định cẩn thận chuẩn bị những món quà riêng, lần này thì đi người không cùng đội vệ sĩ, lên xem xem chỗ đó thiếu gì, rồi tính tiếp, tốt nhất là chuẩn bị cử người lên giúp.
Ông học tập cách Kiệt thường dùng để giúp Hoàng Anh Minh: cung cấp nhân tài hỗ trợ, cho cần câu hơn cho con cá.
Đoàn người trang bị gọn nhẹ tiến lên trên Trấn Nam Bàn.
Dùng thân phận thăm thân, cộng thêm hàng hóa không có nhiều, họ tránh được nạn hạch sách của lính canh, thuận lợi tiến lên Trấn Nam Bàn.
Đường đi lên thực sự xấu quá thể, lại phải mang phụ nữ và thiếu niên: Văn Nguyệt Nga quyết mang thằng Tài theo, để nó thấy được hoàn cảnh sống của Minh, từ đó chịu cố gắng làm việc hơn.
Kiệt giờ phải đi ra biển khơi muôn trùng, Minh sống ở nơi rừng thiêng nước độc, thằng Tài mà cứ sống sướng mãi không ổn.
Cũng bởi thế, Văn Nguyệt Nga bắt người con nhỏ tuổi này đôi lúc phải nhảy xuống đi bộ cho khỏe chân và cảm nhận sự khổ sở với thời tiết trên này.
- Mẹ!- Khi thấy mẹ tới thăm mình, còn có cả em trai và bố Định, Minh không tin nổi.
Cậu chạy ra, ôm cả 3 người, hỏi han cẩn thận, đồng thời trách mẹ không cẩn thận gì hết, thời tiết trên này không thuận lợi, thuốc men thiếu, bắt thằng Tài đi kiểu đó, nó mà bệnh ra đó thì sao?
- Đấy thấy chưa, anh Minh nói thế rồi đấy nhé.
- Ý anh là mẹ làm thế là kiểu thấy con làm sai trước mặt khách thì mắng xối xả, chứ còn bình thường không uốn nắn gì!- Minh đính chính- Nếu mày không có việc ở làng Hồng Bàng thì lên đây, anh uốn nắn hàng ngày hàng giờ.
- Lên đây sợ hoàn cảnh không có tốt! Con chả bao khí hậu không thuận, thuốc men thiếu thốn đó thôi!
- Chỉ cần khỏe mạnh là không sợ bệnh, cần gì thuốc men!- Minh giải thích ý tưởng.
Cậu muốn rèn rũa lại thằng em út này.
- Đừng mẹ ơi!- Nghe tới đây, Tài nhảy dựng lên.
Đang sống yên ổn ở làng Hồng Bàng, giờ phải lên đây chịu khổ, sao nó chịu được.
- Hừ, con trai ăn to nói lớn, cũng phải thân như sắt thép.
Hai anh mày đều làm được, mày sao không làm được!- Hoàng Văn Định vỗ vào đầu thằng con một phát, thằng Tài ôm đầu không dám nói.
Gần đây ông có luyện võ, từ ngày ăn trận bùa ngải kia, biết con mình vì luyện võ, khỏe quá con ma không vật nổi, ông chăm luyện lắm, vì biết đâu có ngày dính phải có cơ sống sót.
Ông mong các con mình cũng phải tập võ, phải khỏe, chứ đừng như ông ta dạo trước, không đủ khỏe nên suýt chết.
Cảnh gia đình Minh đoàn tụ tại Học Phủ khiến mọi người ghen tị lắm.
Những người lên Học Phủ Trấn Nam Bàn đều không phải nhà đại phú đại quý gì, người nhà khó đủ tiền đi xa xôi, cộng thêm việc họ giờ đây phải ở cái chốn này làm việc, tương lai đâu còn gì, ai rảnh mà quan tâm chứ.
Thế nên, trong lòng những người này, việc Minh được gia đình tới thăm thật là quá hạnh phúc, quá đáng ghen tị.
- Con chào hai bác!- Vi Thúy Liên biết cha mẹ của Minh lên thăm con trai, mặt đỏ bừng bừng ra chào hỏi.
Cô thích Minh, giờ thì cha cô cũng không quá ghét cậu ấy nữa, thậm chí việc Minh làm còn khiến Học Phủ thu nạp được nhiều học trò mới, khiến ông hài lòng.
Cứ đà này, cha mẹ của Minh là cha mẹ chồng rồi còn gì nữa.
- Ái chà! Cô gái nào đây hả Minh?
- Con là con gái Học Phủ Trưởng Vi Công Tín, con tên Thúy Liên.
- Ái chà, tên đẹp đó.- Văn Nguyệt Nga khen không tiếc lời.
Nhìn Minh và cô gái này là bà hiểu chuyện gì rồi, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.
Với con dâu tương lai, bà ngại gì mà không đem quà ra.
Là một chuỗi vòng thủy tinh nhiều màu sắc.
Thứ này là Kiệt làm ra chơi chơi, với sự hỗ trợ đắc lực của Triệu Bỉnh.
Thủy tinh được thêm các chất, tạo đủ loại màu sắc: xanh lam, xanh lục, đỏ, vàng,...
rồi tạo hình, tạo lỗ ngay khi còn nóng- thời này chưa thể khoan xuyên thủy tinh vì vật liệu không có, kỹ thuật không có.
Bởi lẽ đó, chiếc vòng ngọc này giá trị rất cao, dù giá nguyên vật liệu chả có nhiêu.
- Con cảm ơn bác nhưng thứ này thực quý quá, con không dám nhận đâu!
- Con đừng ngại, cái này là thủy tinh thôi, không phải ngọc đâu, con bác tặng bác chơi chơi ấy mà.
Nghe chỉ là thủy tinh, Thúy Liên mới dám cầm.
Mà cũng cầm cẩn thận lắm, sờ kĩ, thấy không giống ngọc, phỉ thúy, đá quý,...
mới yên tâm thu vào.
Văn Nguyệt Nga thấy cảnh này, âm thầm hài lòng.
Không tham lam, có gia giáo.
- À quên, em trai con, thằng Kiệt lấy vợ rồi!- Hoàng Văn Định đột nhiên nhớ ra chuyện, ông lôi một chai rượu nhẹ ra, bảo rằng lát uống thay rượu mừng.
- Kiệt lấy vợ rồi hả, lấy ai? Sao nó không báo thằng anh này một tiếng?
- Không chỉ lấy vợ, còn lấy tận hai cô một lúc.
- Đào Thùy Linh, Trần Phương Nhung?
- Chuẩn!- Hoàng Văn Định giơ ngón tay cái lên.
- Em con làm vậy vì có nỗi khó.- Văn Nguyệt Nga kể lại lý do mà Kiệt phải lấy vợ gấp như vậy.
Nghe việc Kiệt ra khơi, Minh thở dài, em trai cậu là vậy, luôn muốn đi trước thời đại, vượt lên