Quyển II: Cao nguyên sắc máu
C 42: Trấn Nam Bàn biến loạn (5)
Vương Vĩnh đang cùng vợ kiểm tra thu chi trong tháng này.
Hiện tại Nam Bàn đang cận kề nạn đói, việc buôn bán lương thực thành ra một vốn mà lời hai, ba chục lần.
Nhưng phàm đã là bán lương thực vào lúc đói kém, kiếm lời trên sự khổ sở của người ta, tất nhiên là sẽ bị ghét.
Đã thế ở đây, kẻ bán hàng chỉ là số ít, không có vũ trang, kẻ mua hàng đông đảo hơn hàng ngàn lần, có đao có kiếm, nếu chúng điên lên, có thể vung dao chặt người cướp hàng.
Vì thế, mấy tay bán hàng của làng Hồng Bàng khôn ngoan nhất tới tìm quân canh phòng, nhờ họ che chắn, dâng chút tiền để mà được bảo hộ, từ đó tạo nên làn sóng nhờ bảo hộ của thương nhân với quân canh phòng, giúp họ kiếm bộn, dù trong tay không có lương thực mà bán.
- Vợ à, anh đang nghĩ, có khi ta nên thử đi buôn lương thực xem sao?
- Thấy người ta ăn khoai thì vác mai đi đào à? Anh có nguồn mua chưa, có xe chở lương không, có nhà kho không,…- Dương Ánh Hồng thấy chồng bàn việc này thì can ngay.
Chưa bắt tay vào làm thấy nó dễ, chứ làm rồi lắm khi là nản vì khó khăn mà mình không lường được trước.
- Em cứ nghĩ quá, em thấy mấy lần mình làm kinh doanh, đâu lần nào gặp chuyện.
- Đó là vì mình kinh doanh cái mới, không có đối thủ cạnh tranh, còn nghề buôn gạo này, đối thủ cạnh tranh nhiều lắm.
Dương Ánh Hồng can ngăn một hồi, Vương Vĩnh mới thôi.
Nhưng sóng gió này chưa qua, sóng gió khác ập tới.
Hai Thái Học Sinh là Quí và Ngọ đã chạy tới xin cứu viện.
Họ tuy chỉ là người đọc sách, nhưng thời gian sống trên Trấn Nam Bàn, được rèn luyện trong quá trình xây dựng lại Học Phủ, sức khỏe được cải thiện mà khả năng chịu khổ tăng thêm đáng kể, có thể chạy bộ 5 ngày trời đi tìm cứu binh.
Nghe bảo tới xin cứu viện cho Học Phủ, Dương Anh Hồng thì ngạc nhiên, trong khi Vương Vĩnh tự nhủ cuối cùng cũng tới lúc.
Thời gian đã gần một tháng kể từ ngày hắn tới ra giá với Học Phủ, thấy họ không động tĩnh gì, hắn lại cũng bận rộn quá, không có thời gian cho người đi tìm hiểu, cứ nghĩ mối làm ăn coi như mất rồi.
- Hai người có gì từ từ nói.
Tiên Hiệp Hay
- Không thể từ từ được!- Cả hai mồm năm miệng mười kể lại mọi việc.
Càng nghe Vương Vĩnh và Dương Ánh Hồng càng nhíu mày, trong khi Dương Ánh Hồng nhíu mày vì nghiền ngẫm những điều Minh bố trí để hiểu được nó cho tốt, hòng sau này phụ giúp cha nếu ông có công việc trị dân, thì Vương Vĩnh lại bực mình vì những việc làm của Minh.
Minh ổn định dân chúng ở đó, tự bảo vệ được Học Phủ, mối làm ăn coi như mất.
Nhưng nghe tới đoạn một đám nô lệ bỏ trốn mang hung khí hoành hoành ở đó, Học Phủ lo sợ, Vương Vĩnh tuy chưa có vẻ vui, nhưng khuôn mặt đã giãn ra.
Quí và Ngọ không để ý vì mải xin cứu trợ, chỉ có Hồng là thấy được.
Cô ngẫm ra ngay việc chồng mình định làm, nâng giá.
Quả nhiên, Vương Vĩnh bắt đầu cò kè về việc lương thực.
Lần này, quân của họ phải tới và tấn công một đám người có vũ trang, có thể nguy hiểm chết người, chứ không còn là một vài người dân đói đang thèm thuồng thức ăn nữa.
Quí và Ngọ mặt nhăn như khỉ, họ nhìn nhau một hồi, rồi cắn răng gật đầu.
Ngộ biến tòng quyền, chắc chắn ai trong Học PHủ cũng sẽ làm điều tương tự như vậy.
Khi hai người đã đi rồi, Hồng mới hỏi chồng lý do của việc bắt chẹt người ta như vậy.
Vương Vĩnh viện cớ rằng, Trấn Nam Bàn sắp loạn vì thiếu lương, vì thế lương thực sẽ có giá.
Khi đó, bán ra kiếm lời một chút.
- Anh nên nghĩ lại, dù gì bác Tín cũng ở đó, nhà mình với nhà bác Tín là chỗ quen biết mà.
- Tiền bạc phân minh, ái tình dứt khoát!- Vương Vĩnh nói vậy, rồi lại giải thích cho vợ mình rằng, số lương thực kia đâu phải của Vi Công Tín, đó là của đám học trò người Thượng.
Lấy của chúng đi cũng chả có chuyện gì hết.
Vương Vĩnh là giáo úy, là người cầm quân, chứ không phải Hồng, nên cuối cùng Hồng cũng không thể khuyên nhiều hơn, chỉ xin Vương Vĩnh sớm đi tới cứu người.
Cô khéo léo bảo chồng rằng nếu không sớm cứu người, chẳng máy bọn cướp xông vào, chúng cướp hết lương thực hoặc là đốt phá kho lương thì thành xôi hỏng bỏng không hết.
Vương Vĩnh biết rằng vợ có ý thúc dục cứu người, nhưng lời cô nói không phải không có lý, liền chọn 100 tinh binh, gấp rút lên đường.
Trước khi đi, Vương Vĩnh đã thông báo rằng lần này đi sẽ được chia phần trông số lương thực Học Phủ tích trữ, thành ra tuy hơn trăm người cùng đi, cũng chỉ mất khoảng 7 ngày đường.
Nhưng vừa tới nơi, chưa thấy được Học Phủ, một tiếng tù và vang lên, rồi liên tiếp là những tiếng tù và khác, như một dạng truyền tin.
- Chuyện gì vậy?
- Vương giáo úy, cái này chúng tôi cũng chưa thấy bao giờ?
- Tù và thì bọn mọi hay dùng, nhưng âm thanh bọn tôi nghe thấy không phải kiểu này.
Cả bọn còn đang vừa đi vừa bàn tán, thì có một đoàn người đi tới chỗ họ.
Người dẫn đầu là Hoàng Anh Minh, cậu ta ăn mặc gọn nhẹ, người ngợm tuy có chút bụi bặm, mặt gầy đi nhiều, có chút râu ria, quầng mắt, nhưng phong thái vẫn còn rất đĩnh đạc, đi sau lưng Minh là mười mấy người, có cả các Thái Học Sinh, mấy học trò người Thượng lẫn vài người Thượng không quen mặt.
Họ tay cầm mấy cây gậy dài, vót nhọn, lưng đeo dao quắm.
- Xin chào, Giáo úy Vương Vĩnh, các vị quân nhân, chúng tôi chờ các vị như đất hạn chờ mưa rào!- Minh đi tới chào hỏi Vương Vĩnh cùng binh lính, giọng điệu như người được trút gánh nặng.
- Cậu lại nói quá rồi, tôi thật không dám nhận đâu!- Vương Vĩnh cười cười, như kiểu khiên tốn, thực ra tâm trạng hết sức thoải mái.
Trước nay, từ ngày gặp Minh, Vương Vĩnh luôn ở thế kém.
Hắn thấy Minh làm được biết bao công tích, kiếm được tiền tài nhiều vô số kể, lại còn thanh cao, trong khi bản thân chỉ có thể giở thói khôn vặt, nhặt nhạnh chút ít từ những điều Minh làm ra.
Tâm lý ghen ghét ấp ủ trong lòng.
Giờ đây, hắn thấy Minh không thể không trông cậy vào mình, bản thân lại thành người nắm quyền chủ đạo, người ban phát ơn huệ thì vô cùng thoải mái.
Minh cùng những người xung quanh nhanh chóng dẫn đường cho đoàn quân tiến nhanh về phía Học Phủ.
Lúc tiến vào, tất cả để ý thấy một phần Học Phủ đã bị cháy mất, giờ vẫn đang tu sửa lại.
Những người tham gia tu sửa Học Phủ ngoại trừ thầy trò Học Phủ, còn có cả những người dân Thượng.
Ai nấy đều làm việc rất hăng hái.
- Không ngờ bọn người Thượng này cũng chăm chỉ vậy! Mà đám cướp cũng quá điên rồ rồi.
Không ngờ chúng dám đốt cả Học Phủ.
Nhưng mọi người cứ an tâm, từ giờ an ninh ở đây sẽ được đảm bảo, các anh em binh sĩ sẽ bảo hộ mọi người chu toàn.- Vương Vĩnh nói với vẻ hơi vênh váo, song chẳng một ai để ý điều này.
- Các vị quân nhân đã tới thì may cho chúng tôi quá!- Một Thái Học Sinh từ trong Học Phủ đi ra, thấy đám người Vương Vĩnh thì tay bắt mặt mừng.
- Không có gì, chỉ thẹn là tới quá muộn, để mọi người chịu khổ rồi!
- Vâng, cũng thật sự là không nói lên lời!- Người Thái Học Sinh lắc đầu, thở dài.
– Các vị, xin hãy áp giải bọn cướp này ra ngay khỏi đây thôi, thời gian qua chúng làm bọn tôi mệt không tả nổi.
- Các người đã giải quyết xong bọn chúng rồi ư?- Vĩnh tròn mắt nhìn cả bọn
- Không dễ chút nào!- Người Thái Học Sinh chán chường nói
Số là ngay sau khi Quí và Ngọ chạy đi tìm viện trợ, bọn cướp đã phát hiện ra.
Ban đầu chúng không để ý lắm, không hiểu sao về sau tay thủ lĩnh lại nghĩ ra được việc hai người họ sẽ chạy đi tìm quan quân tới vây bắt chúng.
Lúc này đuổi theo chưa chắc đã kịp, bọn chúng nhất định phải gấp rút thoát khỏi đây.
Nhưng trước khi đi, chúng quyết định làm cú chót.
Theo đó, bọn chúng sẽ đánh thẳng vào Học Phủ, cướp một số lương thực đem làm lương ăn dọc đường, tiện thể giết vài người và đốt Học Phủ một trận cho bõ tức.
Vốn dĩ chúng vừa chạy thoát khỏi khổ nạn chưa bao lâu, thấy đất ở đây chưa có người của các tộc lớn tìm tới, cho rằng có thể ở lại dưỡng sức, giờ thì không ở được mấy ngày đã phải chạy.
- Nhưng trong Học Phủ cũng phải