Quyển II: Cao nguyên sắc máu
C 58: Huyết sắc cao nguyên trường chinh ký (01)
Vào Học Phủ, được phục vụ tắm rửa, ăn uống nghỉ ngơi, đoàn người của Dương Quốc Lộ đều như được lên thiên đàng.
Quan trọng nhất là khi vào trong Học Phủ, không còn nỗi lo nơm nớp sợ bị tấn công bất thần, mọi người có thể an tâm ngủ say như chết, bổ sung thể lực.
Sau một ngày nghỉ ngơi, khôi phục thể lực, đám người được cấp thêm một ngày dạo quanh trong Học Phủ cho thư giãn tinh thần.
Đám lính vốn lâu ngày sống trong cảnh bình yên, đột nhiên bị ép phải tham gia một trận chiến đấu sống chết, rồi hành quân gấp gáp, lúc nào cũng sống trong lo sợ, tinh thần như một cái lò xo bị ép cực mạnh, nếu không kịp bung ra thì sẽ hỏng.
Hiện tưởng chuẩn bị nổi loạn cũng là dấu hiệu của điều đó.
Giờ được quay lại cuộc sống bình yên, tinh thần lập tức giãn ra.
Có điều, thư giãn được một chút, đám lính lại dần ngựa quen đường cũ, thấy người Trấn Nam Bàn thì tỏ ra khinh thường, đặc biệt là mấy tên chỉ huy, bọn này sống ở Nam Bàn này, dù là lính nhưng lương cao, thường có gái đẹp hầu hạ, trong tháng vừa rồi căng thẳng, không được gần phụ nữ, rất là bức bối.
Cho nên, vào đây, tinh thần và thân thể thoải mái, liền nghĩ tới việc tìm phụ nữ.
Không như ở những nơi quân đội đóng quân, có kha khá phụ nữ chịu bán mình, Học Phủ thứ nhất không quá giàu có, thứ hai đang phải huy động mọi nguồn lực để chuẩn bị lương khô phục vụ di tản, làm gì có phụ nữ rảnh rỗi đi làm gái.
Cho nên, đám lính kiếm một hồi cũng không ra.
Không tìm được người nào tự nguyện, thì đi ép buộc.
Chúng liền đi bắt một vài cô gái trông kha khá, đưa về cho chỉ huy.
Vừa bị bắt, các cô gái gào ầm lên, dân xung quanh tới chặn, không cho lính của Dương Quốc Lộ làm ẩu.
Bọn lính quen thói, rút vũ khí ra dọa nạt, nhưng vừa hay có quân của Học Phủ nghe động tiến tới, lập tức can thiệp.
Hai bên cãi qua lại, giương cung bạt kiếm, đe dọa lẫn nhau.
Người ta báo cáo vội lên cho Hoàng Anh Minh, cậu liền mời ngay Dương Quốc Lộ cùng tới giải quyết.
Cái này liên quan tới lính các bên, không thể coi thường.
- Nói như vậy, là lính bên ta sai trước!- Dương Quốc Lộ tới, nghe chuyện liền chủ động nhận sai.
Tình thế hiện tại vẫn còn chưa qua cơn nguy hiểm, phải có thêm đồng minh, đất Học Phủ này hiện Minh quản, lính mình vào đây gây sự, thì hiển nhiên là lỗi bên mình, chứ còn việc lính trêu chọc phụ nữ hay đánh người, cũng chả là gì cả.
- Nếu Dương đại nhân nói vậy với cả cũng chưa thực xảy ra điều đáng tiếc gì, tôi cũng không muốn việc rắc rối thêm.
Thế này đi, lính của ngài xin lỗi mấy cô gái, được chứ.
Với cả để cho mọi việc không còn xảy ra hoặc xấu đi, tôi đề nghị, lính của ngài hãy tới Học Phủ ở tạm vậy, nơi đó xa cách dân cư trên này, hai bên không va chạm khó sinh truyện.
- Vậy còn người của Học Phủ thì sao?
- Hiện tại các học trò thì đều nhập quân ngũ, các Thái Học Sinh cũng bận rộn việc chỉ đạo củng cố quân tư trang, Học Phủ cơ bản là rỗng.
- Vậy cũng tốt!
- Các thương nhân nếu thích có thể chuyển vào Học Phủ cũng được.
Dương đại nhân có thể nói với họ luôn.
- Cái đó thì hẳn rồi.
Nhưng Minh này, ta thấy còn việc quan trọng hơn sự thoải mái của ta, cậu hay các thương nhân.
- Ngài nói là việc gì?
- Còn việc gì nữa chứ! Chuyện rời khỏi nơi đây.
- Việc đó thì vẫn đang được tính toán.
Bọn tôi vẫn đang chuẩn bị, chưa nói gì vì mong mọi người có thể yên tâm nghỉ ngơi hồi sức, nhưng nếu Dương tướng quân không chê, vậy thì mai ta tổ chức họp cùng nhau, cùng bàn sách lược.
- Tốt!
Hoàng Anh Minh đề nghị Dương Quốc Lộ ngoài bản thân cùng thân tín, nên triệu thêm các bách quân trưởng tới tham gia để cùng bàn bạc, lấy thêm ý kiến, cũng nhờ ông ta nói với các thương nhân theo ông tới, là mời cả họ tới tham dự, có điều do phòng họp cũng nhỏ, hi vọng họ cử đại diện đi thôi.
Dương Quốc Lộ nhất nhất đáp ứng.
- Đại nhân, tên Hoàng Anh Minh này quả không tầm thường!- Đan Quốc Hùng nói sau khi hai bên cùng rời đi
- Cần ngươi nhắc sao? Hôm qua nghe còn chưa đủ sao?
- Không.
Ý tôi không phải khen hắn những việc nghe hôm qua, mà vụ vừa rồi.
Hắn tới một cái là đám lính kia dù sừng cồ với quân ta, cũng đều lập tức dừng lại để chào.
Đó không phải thân vệ của hắn, mà chỉ là những kẻ đi tuần thôi.
- Hừ hừ!- Dương Quốc Lộ nhớ lại, thì đám lính bên mình vẫn còn hùng hổ cãi nhau một lúc lâu sau khi bị mình ngăn cản, so với Minh, lão thật mất mặt một tướng chỉ huy 2000 quân.
- Đại nhân, còn một việc.
Hoàng Anh Minh đề nghị ngài để thương nhân cử đại biểu tới tham dự, tôi nghĩ đại nhân thông báo thì nên thay đổi một chút câu từ.
- Sao?
- Là đại nhân cùng Hoàng Anh Minh bàn bạc, quyết định điều này.
- Khá đấy!- Dương Quốc Lộ hiểu ngay ý của Hùng.
Tráo đổi một chút từ ngữ, phân cho lão một chút công lao, khiến đám thương nhân tưởng lão tốt với họ.- Nhưng tên nhãi Hoàng Anh Minh…
- Đại nhân, Hoàng Anh Minh biết việc này thế nào.
Mà dù biết, cậu ta cũng không nói gì đâu.
Đó là một người quân tử thực sự.
Thông tin về cuộc họp được loan báo rộng rãi cho những thương nhân, biết bản thân cũng được tham gia cuộc họp bàn cuộc di tản, mấy thương nhân cũng thở phào nhẹ nhõm.
Như lần Dương Quốc Lộ ép họ đi tới Học Phủ, họ sợ hãi vô cùng, trong suy nghĩ của họ, bởi thiếu thông tin, nên đi là lao đầu vào chỗ chết, mà dừng lại hay bỏ đi thì sợ bị quân Nam Bàn ở xung quanh chặn giết, không thể làm chủ tính mạng, cực kỳ tuyệt vọng.
Giờ được biết chút ít thông tin, cũng đỡ hoảng loạn.
Vì thế, khi Dương Quốc Lộ nói rằng mình nói giúp để họ được vào, họ biết ơn ông ta vô cùng, hiềm khích khi trước tiêu tán.
Việc này Minh cũng nghe qua, và cậu ta chọn bỏ qua như Đan Quốc Hùng tính.
Nó không đáng để nói ra nói vào.
Buổi họp về cuộc di tản diễn ra vào buổi sáng ngày thứ ba khi quân của Dương Quốc Lộ tới Học Phủ.
Những người đại biểu tới từ khá sớm, phần để gặp mặt nhau, bàn bạc thêm những vấn đề cần bàn bạc, phần vì muốn xem xem phe bên Minh thế nào.
Bên Minh lúc này cũng đến, không như đối phương, họ đi thành hàng.
Minh dẫn đầu, rồi có các đại biểu quân sự, đại biểu Học Phủ, đại biểu thương đoàn Hồng Bàng, đại biểu cho các tá điền Minh mua.
- Các vị, tình hình ở Nam Bàn diễn tiến quá phức tạo, chúng ta người ít, thế cô, không nên ở lại sâu trong chỗ nguy hiểm.
Nhưng đi đường xa xôi, kẻ thù khắp nơi, nói rằng thiên nan vạn hiểm cũng không phải nói quá.
Các vị, lúc này, chỉ có chung sức đồng lòng, đem hết sức mạnh, trí lực ra, cùng nhau chống chọi khó khăn, chúng ta mới có một cơ may để sống sót.
Hội nghị hôm nay, trước là thống nhất lòng người, sau là giải thích kế sách.
Kế sách lập ra là bởi con người, có thể có chỗ thiếu sót, vì thế, ai có thắc mắc gì cứ nói, có thể đóng góp ý kiến gì xin hãy mạnh dạn.
Vì một khi ta đã bàn xong, là sẽ thực hiện theo, rất khó sửa đổi.
- Được!- Dương Quốc Lộ đứng lên, rút cây đao của mình, chặt một phát vào góc bàn mà thề- Tình thế hiểm nguy, tất cả cùng nhau cố gắng, kẻ nào hai lòng, như cái bàn này.
Minh nhìn Dương Quốc Lộ làm màu một hồi, rồi bảo Xủ Lu đi lên, đem bản đồ đã chuẩn bị ra để mọi người cùng xem, rồi trình bày hướng đi đang bàn luận.
Con đường mà họ định chọn, là bao gồm các đoạn đường nhỏ đan xen đường lớn.
Đường nhỏ, đường mòn dùng khi phải đi qua những điểm như buôn làng lớn, các chợ giao thương, các chốt canh ngày trước của quân đội miền xuôi,… những nơi đó giờ rất có thể đầy nhóc quân Nam Bàn nổi loạn.
Còn khi qua đó rồi, họ có thể vào đường lớn mà đi cho nhanh.
- Sao không kiên trì đi đường nhỏ cho an toàn?- Một thương nhân thắc mắc
- Đi đường nhỏ cũng không thể đảm bảo không bị phát hiện? Đường mòn, đường nhỏ vốn là của dân Nam Bàn sử dụng, để đi lại giao thương giữa các nơi, thì nhất định sẽ có dân Nam Bàn giờ vẫn đi.
Ta bị phát hiện là chuyện sớm muộn.
Đi ra đường lớn ở những chỗ khuất, sẽ giúp tiết kiệm thời gian, càng sớm đi về xuôi, ta càng an toàn.
- Đi đường nhỏ, hàng hóa không thể mang quá nhiều, lương thực thực phẩm cũng vậy, thì lương ăn mang kiểu gì?
- Bọn tôi hiện đã chế lương khô!- Liên nói rồi mang ra ít lương khô, cho mọi người xem qua, là gạo xay thành bột, cho vào nước, nặn thành bánh rồi nướng cho khô lại, có thể ăn chống đói, các loại rau khô, củ đều làm kiểu này, trộn chung lại làm bánh ăn cho no bụng.
Ngoài ra còn ít cá