Sáng hôm sau, qua một ngày giải quyết những vấn đề khẩn cấp đồng thời cũng tạo thời gian cho việc hỏi cung tù binh, những thông tin quan trọng được mang tới trước mặt các chỉ huy.
- Bọn chúng đã phát hiện ra ta, lại đang sa lầy ở châu Bắc Bình nên cử hai tên tộc trưởng về truy quét, vậy là ta đã làm đúng.
Nếu không nghe lời cậu Minh đánh luôn một trận này, đợi khi bọn chúng tụ binh thì khó nhằn lắm đấy!
Mọi người không ngừng khen ngợi Minh, Minh khiêm tốn bảo rằng cũng nhờ mọi người đồng tâm hiệp lực.
Sau đó cậu ta nói rằng, tuy nhất thời đánh tan được đạo quân này, trấn nhiếp kẻ địch, nhưng hai tên tộc trưởng vẫn chưa bị bắt, chúng có thể tụ tập người trong tộc lại bất cứ lúc nào.
Nghĩa là bất cứ lúc nào họ cũng sẽ phải đối mặt với địch.
Lúc này, không nên bị chiến thắng trước mắt làm mất đi sự tỉnh táo.
- Quân ta hãy nghỉ ngơi chỉnh đốn, rồi lên đường tiếp.- Minh đề nghị
- Việc đi tiếp, tôi thấy là rất ổn, nhưng tình hình giờ có sự thay đổi.
Các vị thấy rồi, chiến lực của quân ta không phải tầm thường, nên tôi có một đề xuất!- Đan Quốc Hùng đột ngột lên tiếng cắt lời Minh.
Mình liếc gã một cái, rồi ngồi xuống xem Hùng định nói gì.
Tay Hùng đề nghị bọn họ không chỉ đơn thuần rút lui, hãy chủ động tấn công các làng bản người Thượng, đặc biệt là thế lực đang án ngữ con đường giữa Trấn Nam Bàn và Châu Tây Bình.
- Quân Thượng phản loạn và quân ta giằng co ở chỗ Châu Bắc Bình, chúng sẽ cố gắng lấy các vị trí hiểm yếu ở đó để chặn quân ta tiến lên.
Với quân số áp đảo, điều ấy là khó tránh khỏi.
Cố gắng chiếm giữ lại Nam Bàn từ hướng đã bị phòng thủ sẽ đòi hỏi nhiều xương máu.
Nên nếu có người mở được một con đường khác, công lao ấy, không phải là nhỏ đâu!- Đan Quốc Hùng đề xuất ý tưởng tiêu diệt thế lực của bọn A Nuế, Y Jut Hinh và nhất là A Trang.
- Cậu Hùng, việc này quá nguy hiểm, tiến đánh một loạt thế lực như vậy sẽ có thể kéo bọn người Thượng tới đây mất.- Các thương nhân và hội Thái Học Sinh ở học phủ Nam Bàn phản đối trước nhất, họ chỉ muốn sớm về miền xuôi mà thôi.
- Các vị đừng nóng, nghe tôi nói đã!- Đan Quốc Hùng liền thuyết phục họ về lợi ích của việc này.
Hiện giờ các thương nhân mang hàng lên bán hầu như lỗ chổng vó rồi, đây sẽ là cơ hội để họi kiếm lại lợi nhuận.
Những món đồ cướp bóc được trên Nam Bàn sẽ giao họ tiêu thụ, nô lệ cũng cho họ bán.- Hùng dùng lợi thuyết phục đám thương nhân, còn về các Thái Học Sinh, hắn dùng danh.
Hùng nói rằng sức mạnh của quân ta có thể trấn áp được các làng bản trên đường đi, nhưng chỉ trấn áp không thôi là không đủ, phải cương nhu cùng hợp lực.
Các Thái Học Sinh nếu có thể lựa lời khuyên bảo đám người Thượng, khiến họ thay đổi thái độ, ủng hộ đại nghĩa, mở đường cho quân triều đình, thì công lao của họ cũng không hề nhỏ.
Có công lao này, hoạn lộ có phần rộng rãi.
Đan Quốc Hùng khua môi múa mép một hồi đã thuyết phục được các thương nhân và các Thái Học Sinh, nhưng hắn không tỏ ra thỏa mãn, đây chỉ là hai thế lực tầm thường, đóng góp không lớn quá, chủ yếu có tác dụng cổ vũ.
Kẻ mà hắn chuẩn bị phải thuyết phục khoai hơn nhiều: Hoàng Anh Minh.
- Anh Hùng, việc thay đổi kế hoạch này không phải nói đổi là đổi được! Trước tiên nói về chiến lực hai bên, thực sự ta và địch kẻ tám lạng người nửa cân.
Trận vừa rồi quân ta tuy thắng, nhưng đó là một thắng lợi có tính chủ quan rất lớn, quân ta may mắn biết được tin tức trong khi địch đang buông lỏng cảnh giác.
Giờ sau thắng lợi đó, chúng sẽ nâng cao cảnh giác, ta không thể dùng lại chiến thuật này nữa.
Như thế tất là phải đánh công kiên.
Đây là đất giặc, chúng có thể mộ thêm binh sĩ, mất một mộ thêm một, ta mất một là không thêm nữa, thậm chí có thể còn mất nhiều do binh sĩ dao động.
- Cậu Minh nói không sai! Việc gì cũng phải tính cho kỹ, không thể chủ quan khinh địch- Những người làng Hồng Bàng, rồi đám người Thượng cũng phụ họa.
- Cậu Minh, tôi không cho rằng ta nên chủ quan khinh địch, nhưng cũng không nên quá tự ti, thực lực quân ta cũng không tầm thường.
Nếu như có thể lập công, thì cũng là cái hay.
- Việc lập công hay không, Minh thực không dám tơ tưởng, có điều tôi đã nhận trách nhiệm bảo vệ an toàn cho những người kia, không thể không cẩn trọng.
- Câu Minh, thường nghe trung thần xả thân vì xã tắc, nay cậu thấy giặc dã hoành hành, lại khoanh tay đứng nhìn hay sao?- Đan Quốc Hùng lập tức lấy chính nghĩa ra mà chèn ép.
- Người quân tử lựa thời mà làm.
Nếu làm không được mà cố, chẳng những hại mạng mình hại mạng người, mà tiếng xấu còn muôn đời ấy chứ!- Minh vẫn nhất mực từ chối, rồi bắt đầu chỉ ra thêm những lý do cậu ta không yên tâm vào kế hoạch chiến đấu.
Trước tiên, quân kỷ không nghiêm, trong trận tấn công trước, trong khi đang chiến đấu, nhiều binh sĩ không tập trung vào việc chiến đấu mà bỏ đi nhặt chiến lợi phẩm, tạo điều kiện cho địch chạy thoát.
Nếu lúc đó bắt sống đám người A Nuế, Y Jut Hinh thì hiện giờ còn phải lo sợ hay sao?
- Mi đừng nói như thể mỗi mình quân của ta như vậy!- Dương Quốc Lộ lập tức vỗ bàn
- Cháu không nói mỗi quân bác Lộ, hầu như toàn quân đều thế.- Minh thẳng thắn thừa nhận.
- Cậu Minh, quân kỷ có thể rèn giũa.- Đan Quốc Hùng cố sức thuyết phục, còn nhờ cả Dương Quốc Lộ đứng ra đảm bảo
Hai bên vẫn thảo luận, cuối cùng, Minh tỏ vẻ nhượng bộ.
Việc thay đổi kế hoạch từ trốn thành công phá sẽ được thử nghiệm.
Từ giờ phải chỉnh đốn quân ngũ, trước tiên là luyện quân kỷ cho nghiêm minh, tiến thoái theo lệnh, không có hiện tượng phá bỏ hàng ngũ, tự tiện tham chiến lợi phẩm,...!Họ sẽ kéo dài thời gian hơn, bắt đầu công phá các làng bản thuộc khu này và khu vực của Y Jut Hinh, vừa đánh vừa luyện quân, lấy thời hạn 2 tháng làm hạn, tới lúc đó kỷ luật không thể lập, thì phải liệu đường mà bỏ cho sớm.
Quân của Dương Quốc Lộ và các thương nhân sẽ do họ lo liệu, Minh chỉ luyện đội quân người Thượng, vì đây là lính mới lập, dễ đào tạo và cậu ta có uy trong đó.
Tiếp nữa các đạo quân còn lại là bảo hiểm, ngăn quân lính của Minh làm loạn khi rèn quân kỷ.
Đan Quốc Hùng thở phào, coi như đã dành được một phần thắng, chỉ có Dương Quốc Lộ lúc này lại tỏ ra đăm chiêu một chút.
Lão cảm thấy như có gì sai sai, nhưng chưa nhận ra được.
Việc huấn luyện quân kỷ đã được các bên thông qua, Minh thẳng tay chỉ đạo.
Trước tiên, là việc rèn luyện thể lực, đứng nghiêm nhiều giờ, lăn lê bò trườn, mang đồ nặng hành quân,...!rồi tới những bài tập quen thuộc của binh lính như xếp đội hình, xung trận, đánh đao, đánh giáo,...!Đối mặt với sự mệt mỏi ngày qua ngày, nhiều người chán nản, phản đối, lãn công nhưng mọi sự phản đối thì sẽ đối mặt với việc trừng phạt thẳng tay.
Minh không giữ thái độ nhân từ nữa, các hình phạt từ nhẹ tới nặng như mất khẩu phần ăn hoặc phạt đòn roi.
Chưa kể Minh cũng tới ở cùng họ, cùng ăn cùng ở cùng luyện tập, binh lính dần dần chuyển từ chống đối sang cảm phục, cuối cùng thì lựa chọn tuân theo.
Đi đôi với việc luyện tập gian khổ, khẩu phần ăn của binh sĩ cũng được nâng cao.
Từ những kho lương trong làng mới chiếm được, một phần lớn được chuyển qua cho các binh sĩ này dùng, ăn uống ngon hơn, thể lực được cải thiện, các bài tập dần không còn ở mức không thể hoàn thành được nữa.
- Hoàng Anh Minh, bọn người của mi ăn như trĩ ấy, kho lương gần cạn đáy rồi!- Dương Quốc Lộ hùng hổ bước vào
- Vậy sao, cũng sớm hơn tôi tưởng.
- Mi cho bọn nó ăn ngày 3 bữa, lúc nào cũng có thịt, không xào thì nấu canh, may mà còn có thể đi bắt cá về nấu, không hết sạch thức ăn từ nửa tháng rồi.
- Ngài yên tâm, ngày mai sẽ có đủ.
Minh thấy một tháng này, quân lính cũng đã tàm tạm, mà thức ăn cũng thấy đáy, cho quân chuẩn bị tấn công một làng bản khác, lấy chiến dưỡng chiến, đồng thời cũng là lúc kiểm tra thành quả.
Lần này, không như trận đánh trước, người Thượng cẩn thận phòng bị, thường xuyên cho người theo dõi hành động của quân miền xuôi, nên khi Minh cho người đi động, ngôi làng họ sắp tấn công đã biết tin.
Thế là nơi đó vội vã cầu cứu khắp nơi, đồng thời cũng gia cố hàng rào, chuẩn bị chiến đấu.
Thấy đối phương đã chuẩn bị đầy đủ, Minh bảo quân lính người Thượng và tư binh Hồng Bàng, quân Đá Vách sẽ tấn công, đạo quân của Dương Quốc Lộ cùng quân