- Khốn kiếp, bọn người xuôi man rợ, chúng liên tục tàn phá các buôn làng, đã hai ngôi làng bị tiêu diệt, cứ thế này, chúng sẽ quét sạch vùng đất của chúng ta mất!- A Nuế giọng đầy căm phẫn, đi đi lại lại, đôi khi còn đập phá đồ.
Y Jut Hinh nhìn đối phương cuồng loạn, cũng chỉ biết thở dài.
Chỉ trách bọn họ quá chủ quan, để đối phương đánh lén, chủ lực bị diệt, cả hai may mắn chạy thoát.
Thoát rồi, hai người quân lực không tới 100 người, không dám ở lại gần nơi quân miền xuôi, phải chạy ra xa.
Không ngờ quân miền xuôi thấy đánh bại họ dễ dàng, nổi lòng tham đi đánh phá khắp nơi, cướp bóc của cải, nhân lực,…
- Hiện tại chỉ có thể đi cầu viện.
Quân lực hai ta so với chúng quá mỏng!- Y Jut Hinh thở dài
- Cầu viện chỉ e không kịp!- A Nuế lắc đầu, đường đi từ đây đi tới đại bản doanh quá xa xôi, đi đi lại lại có khi cả tháng, địch có thể phá hết các làng bản thuộc đất của họ.
- Không cần cầu viện tận đại doanh, cầu viện ngay xung quanh.
Ông thấy hướng đi ban đầu của bọn chúng chứ? Qua đất của chúng ta, rồi sẽ tới đất của A Trang.
- Đúng, đúng!- A Nuế gật đầu, rồi não cũng tràn ngập ý tưởng, hắn thấy bản thân hai người cũng từng vì tham lam mà vội vàng lao tới đây đánh nhau, vậy thì những kẻ khác thì sao.
Quân số các vùng khác còn lại có lẽ cũng kha khá đấy.
A Nuế bàn với Y Jut Hinh rằng, lấy bọn người đó làm mồi, mời gọi nhiều kẻ khác tới nữa.
Các tài vật thu được khi diệt bọn chúng, sẽ trả cho những kẻ tham chiến.
Y Jut Hinh nghe vậy chần chờ một lúc khi nghĩ tới những tài vật mà đám người xuôi kia có, rồi đồng ý, không đủ quân tham chiến, đám người kia diệt các làng bản của A Nuế, sẽ đi tiếp tới đất của hắn.
Đó là căn cơ của hắn.
Hai tên tộc trưởng chia nhau ra đi chào mới các thế lực, A Nuế đi mời các thế lực xung quanh và tổ chức cho dân mình tụ tập một chỗ để tăng năng lực chiến đấu, tránh bị diệt từng nhóm, Y Jut Hinh chạy tới đất của mình, lại đi qua đất của A Trang xin viện trợ,…
Quay lại với đội quân miền xuôi, sau hai thắng lợi liên tục, họ định thừa thắng tiếp tục chiến đấu, nhưng kẻ địch đã tụ tập lại khá đông, Minh cho rằng nên tập luyện thêm, tránh việc phải trả cái giá quá cao.
- Thắng thảm tức là thua, quân ta không có khả năng tăng viện.
Dương Quốc Lộ cho là Minh quá bảo thủ, nhưng nếu Minh không trợ trận, lão cũng khó lòng một mình đánh 3 ngôi làng tụ hội, nên phải thỏa hiệp.
Minh sẽ có thêm 1 tháng để luyện binh, nhưng chỉ thế thôi.
Kẻ địch có thể sẽ kéo tới đông hơn, họ phải sớm có hành động.
Tiêu diệt lực lượng của địch tại đất này và sẵn sàng đón đánh quân địch sẽ tới.
Minh đồng ý, càng tăng cường huấn luyện binh lính cẩn thận, bấy giờ là tập cả bày trận, đánh đối kháng và cả bơi.
Dân Thượng sống trên vùng cao nguyên, ít nước, nên kỹ năng bơi cực kỳ kém, Minh huấn luyện họ món này nghe chừng nhọc nhất.
Nhiều người cảm thấy việc huấn luyện bơi thật sự quá vô dụng, vì chiến đấu liên quan gì tới bơi lội, nhưng Minh đã ra lệnh thì cứ phải nghe.
Sau cùng, cậu ta vẫn đang có uy tín lớn.
Có điều, thời gian chuẩn bị không kéo dài quá lâu, chưa tới nửa tháng, đã có những tin tức bất lợi truyền về, đội trinh sát của Tài phát hiện có nhiều toán người Thượng kéo tới các hướng, rồi ở hướng đất của Y Jut Hinh cũng có sự rục rịch.
Tài để các trinh sát người Thượng đi dò hỏi thì biết được việc đối phương tụ tập binh lực các hướng tới hòng diệt sạch họ.
A Nuế không muốn họ tiếp tục tàn phá đất của hắn, nên sẵn sàng để hết các chiến lợi phẩm thu hoạch được cho những kẻ tới tham chiến cùng.
- Thật là chịu bỏ hết vốn liếng!- Đan Quốc Hùng than thở.
- Nhưng nếu chúng biết giờ chúng ta cũng sắp nghèo mạt rệp, không biết còn hào hứng như thế nữa hay là không?- Chử Bành lên tiếng.
Hắn thời gian này đảm nhiệm công tác ở bên hậu cần, hàng ngày tính toán sổ sách.
Từ khi quân đội của Minh huấn luyện, mức ăn nhiều tới khó tin, quân đội chưa thấy tăng được khả năng chiến đấu, nhưng đã miệng ăn núi lở, kho lương đã tiêu hao trông thấy.
- Không lo, chỉ cần đánh bại quân địch, sẽ có đủ lương thảo mà dùng! Phải không nhóc Minh!- Dương Quốc Lộ cười khẩy
- Vâng! - Minh đáp lại khá tự tin, đối phương đã không cho cậu ta thêm thời gian, Minh cũng thấy cần phải chiến đấu.
- Vậy ta bàn kế hoạch tác chiến! Theo ta, trước tiên phải diệt thế lực 3 ngôi làng còn sót lại ở vùng này, triệt nguồn lực tại chỗ của địch, cướp hết lương thảo tại chỗ của chúng, khiến những kẻ từ xa tới mất nguồn lương thực.
- Ý kiến hay!- Không ai phản đối điều này, giờ chỉ còn việc tác chiến.
Ba ngôi làng kia tụ hội lại để tự vệ nên hệ thống phòng ngự rất kiên cố, có tường cao từ những thân cây lớn, có chỗ để các tay nỏ đứng trên đóg bắn xuống.
Lao lên trên đó là một thử thách không hề nhỏ, phải vừa chống mưa tên, vừa đi lên.
Rất may, dân Thượng không có thói quen đào hào, nếu không sẽ còn mệt nữa.
- Phải kéo đổ những hàng rào đó! Chỉ cần phá được một chỗ, ta có thể xông vào diệt chúng!
- Phá một hàng rào kiểu đó còn khó hơn lên trời, chúng cắm chặt những cây gỗ xuống đất rồi, cây gỗ cũng rất nặng, lại buộc giằng với nhau, làm sao mà kéo đổ nổi.
- Chiến thuật bắc thang leo vào thì sao.
Chúng có một cánh cửa ở mọi phía, quân ta bắc thang leo lên, mở cửa để đại quân tràn vào?
- Vớ vẩn? Mưa tên sẽ bắn liên tục.
Nỏ của người Thượng không xem thường được.
- Thế còn phá cửa thì sao? Lấy khúc cây lớn, lắp lên xe đẩy mạnh tới.
Nhiều phương cách được bày ra, nhưng tựu chung cũng không cách nào quá hoàn thiện, thương vong sẽ cực kỳ cao.
Nguyên nhân vì họ không có xạ thủ áp chế xạ thủ phía đối phương.
Đột nhiên, Xủ Lu đứng lên nói rằng họ có một chiêu thức có thể vượt tường.
Ở dưới làng Hồng Bàng, Kiệt đã dạy đám dân Đá Vách tuyệt chiêu vượt tường bằng sào tre mà đặc công Việt Nam hay dùng ở thế giới cũ.
Dân Đá Vách nhanh nhẹn, kỹ năng này họ học được cực nhanh.
Để mọi người tin, họ biểu diễn một phen, có thể thoắt phát leo lên cái cây thẳng đứng, đi được tầm ba trượng- hơn 4 mét.
- Ở đây không có cây tre!- Xủ Lu than thở vì cây tre nhẹ mà bền, gỗ ở đây đặc, nặng, nên người đẩy tốn sức hơn, nếu không họ có thể đi tới 4 trượng ấy chứ.
- Vậy cũng chưa làm được gì!- Dương Quốc Lộ tuy vỗ tay cho màn trình diễn, vẫn lắc đầu.
Đánh vào công trình phòng ngự không chỉ leo vào là thắng, còn phải trụ được trên tường thành, rồi mở cổng cho đại quân đi vào.
Quân họ bao nhiêu người làm được thế này.
- Vậy ta có thể để người của Xủ Lu leo lên trước, chặn quân Thượng để người của ta leo thang lên.
Ta cho họ đeo vũ khí gọn nhẹ, leo lên thật nhanh.
- Cũng không phải không được.
Nhưng quân Đá Vách phải đánh liều chết lắm.
Quân địch thấy quân ta leo lên, nhất định toàn lực ngăn chặn.
– Dương Quốc Lộ nói lại trận chiến công phòng, khi lão đóng vài trò phòng ngự khi trước.
Dù quân số bị áp đảo, quân phòng ngự do lão chỉ huy vẫn đủ sức đánh