Những tin tức về cuộc nổi loạn của người Thượng lan rộng, tạo nên tâm tình hoang mang cho mọi người.
Dân Bắc Bình thì lo sợ cảnh quân Thượng sẽ đánh xuống đây, phá hủy những mỏ vàng, cướp bóc, giết người.
Người thân các thương nhân còn ở trên Nam Bàn thì lo cho người thân của họ.
Dân chúng những nơi gần đó thì lo lắng rằng quan phủ chiêu binh, bắt lính, không biết có tới lượt mình phải đi không? Và ở làng Hồng Bàng, mẹ của Kiệt đang thúc dục cậu tìm cách dò tin của Minh.
- Mẹ à, tình hình hiện tại, đường lên Nam Bàn đã bị phong tỏa, nhưng mẹ yên tâm, người con bố trí sẽ hết lòng bảo vệ anh Minh!- Kiệt phải nói lại câu này không biết bao nhiêu lần, bản thân Kiệt đã cho anh trai nhiều sự trợ giúp đủ để Minh có thể tự lo, kể cả có phải chạy trốn thì những người dân Đá Vách cũng sẽ đảm bảo Minh có thể sinh tồn mà về.
An ủi mẹ một lúc, Kiệt đi ra ngoài, tiếp tục việc chuẩn bị quân lực.
Cách đây vài ngày, đã có lệnh triệu tập tráng đinh Hồng Bàng cũng như tráng đinh khắp Châu Nam Bình đi lên đất Thanh Sơn tụ hội, nhiệm vụ là tiêu diệt thổ phỉ Động Hổ Vằn để rèn tân binh, sau đó sẽ lên Châu Tây Bình tiếp ứng, hỗ trợ dân nơi ấy chống mọi Nam Bàn.
Châu Tây Bình có tiếp giáp với đất Nam Bàn, phải phòng bị quân địch tấn công từ hướng đó.
Đất Nam Bình không tiếp giáp với Nam Bàn, phải có trách nhiệm hỗ trợ.
Có câu môi hở răng lạnh mà, nếu Tây Bình có nạn, Nam Bình lúc ấy cũng lâm nguy.
Chẳng thà đánh ở đất Tây Bình, đất Nam Bình chi viện, ít nhất Nam Bình còn có thể an tâm sản xuất.
Các quan viên Nam Bình bàn soạn vậy, nhưng tin chưa công bố, Mai Diễm đã cho người báo về làng Hồng Bàng để Kiệt biết mà lo liệu.
Kiệt tính toán một phen, quyết định nhân cơ hội này luyện quân một phen.
Vì thế, nó bắt liên lạc với Lý Tuấn, người đã cùng nó đánh cướp biển hồi trước, giờ vẫn đang giữ chứ Hành quân Vệ úy của cha hắn, đảm nhiệm việc bảo vệ huyện Sơn Hải.
Kiệt mớm cho Lý Tuấn khi nhận được tin về việc đi giúp Tây Bình, thì Tuấn sẽ lên gặp Lương Vũ Phong để phản ứng.
- Tráng đinh chưa qua luyện tập gặp cảnh máu me rất dễ hoảng loạn, tôi ngày xưa từng chỉ huy một ngôi làng đánh với bọn cướp biển, dân làng ấy vừa bị cướp biển tàn phá nặng nề, lòng hừng hực căm thù mới đánh được tới cùng.
Nay dân Nam Bình với quân man trên Nam Bàn thù nhau chưa sâu tới nỗi ấy, đi qua Tây Bình trợ giúp, chỉ e sẽ không đồng lòng chống giặc, chưa đánh đã tan.
Đất Nam Bàn lâu rồi chưa kinh chiến trận lớn, cuộc chiến diệt cướp biển ngày xưa ở làng Hồng Bàng là trận lớn nhất, nên những lời Lý Tuấn nói có trọng lượng vô cùng lớn.
- Nhưng lấy đâu ra quân tinh nhuệ trong khi Châu Nam Bình xưa nay khá an ổn? Chẳng lẽ điều hết quân lính chính thức.
- Việc ấy thì tuyệt đối không thể, quân lính không chỉ phòng giặc, còn để răn đe lũ người xấu.
Điều quân qua hết là không nên.- Các quan viên liền nhao nhao phản đối
- Các vị đại nhân nói không sai, Tuấn cũng nghĩ vậy.
Có điều, không quen thì có thể rèn cho quen.
Chưa kể, ta cũng còn có đạo quân khá tinh nhuệ đấy!
- Đất ta có sao?
- Chắc các vị có nghe ở huyện Thanh Sơn có đạo quân chuyên đi đánh người man để bán cho các chủ mỏ phải không.
Những kẻ đó lấy chiến tranh làm kế sinh nhai, tinh thần chiến đấu ắt cao.
- Cũng không phải không được!- Mọi người nghĩ một lúc rồi gật gù
- Thế còn rèn quân?- Lương Vũ Phong tò mò
- Thưa đại nhân, tôi nghe ở đất Thanh Sơn có động cướp gọi là Động Hổ Vằn, ta đem tráng đinh lên đó đánh với chúng, để tráng đinh quen với không khí chiến trận, chớ để tới lúc nghe tiếng thét là đái ỉa ra quần.
Với cả diệt lũ cướp đó cũng là tạo phúc cho dân, lại là công tích không nhỏ.
- Theo mi bao nhiêu lính là được?
- Tôi cho mỗi làng chỉ cần 50 tráng đinh là được, tổng cộng lại cũng phải 1500 quân hơn.
Cộng với quân săn nô lệ ở trên Thanh Sơn sẽ là khoảng hơn 2000 quân, 2000 người chỉ đánh trận không sản xuất gì cũng là một gánh nặng lương thực không nhỏ cho Nam Bình lẫn Tây Bình.
- 2000 quân có quá ít.
- Nếu quân Nam Bàn tấn công, chúng tôi thề sẽ cùng dân Tây Bình chặn giặc, lúc ấy đại nhân triệu tập đại binh lên.
Dân ta thấy nguy hiểm khi giặc sẽ đồng lòng hơn.
Còn như không có gì, thì 2000 quân dân Tây Bình cũng không nói gì cả.
- Nếu vậy thì tốt!
- Đại nhân, còn có việc này, tôi đề nghị việc đánh Động Hổ Vằn ta chưa công bố, chỉ nói rằng quân ta lên chuẩn bị chi viện châu Tây Bình.
- Có việc gì sao?
- Thưa đại nhân, tôi nghe nói bọn cướp động Hổ Vằn kia có tai mắt nhiều nơi, nếu ta lộ phong thanh gì chúng có thể đề phòng sẵn.
Quân ta tụ hội rất mất thời gian, nên giữ bí mật càng lâu càng tốt.
Lương Vũ Phong liền thuận với ý kiến này, thấy Lý Tuấn có tài, liền bổ nhiệm hắn đảm nhiệm việc dẫn đội quân mới này, gồm các tráng đinh các làng ở Nam Bình và đội quân săn nô lệ ở Thanh Sơn.
Lương Vũ Phong lại cho người chuẩn bị quân lương để Tuấn và đạo quân dưới trướng dùng trong 2 tháng tới.
Chuyên trang đọc truyện == trumtr uyeЛ.
vn ==
Lý Tuấn cầm đại quyền, liền lập tức hội binh.
Y đích thân tới làng Hồng Bàng gặp Kiệt để bàn chuyện, dù sao chức tước này cũng do Kiệt hỗ trợ và hiến kế sách mà được.
- Kiệt,