Nói rõ một chút, quân phỉ không phải ở trên ngọn đồi bị vây bốn hướng, mà là chúng ở một khu đồi núi rậm rạp, căn cứ địa nằm trong thung lũng nhỏ giữa các ngọn núi, chỉ có một hướng tương đối dễ đi, các hướng còn lại khó hơn.
Đánh ở 4 hướng là vì không thể đem 2000 quân lao ào vào một chỗ.
Chia làm 4 trại lính và đánh 4 hướng thực tế đều nhắm theo hướng dễ đi lại nhất, có thể hình dung như 4 điểm nằm trên cạnh huyền đường tam giác và cùng đi về đỉnh góc vuông thôi.
Sáng sớm hôm sau, quân tiễu phỉ bắt đầu tiến vào khu vực bọn phỉ kiểm soát.
Lúc đầu vẫn là một toán nhỏ đi, số còn lại ở canh trại, sẵn sàng lên tiếp ứng khi cánh kia có người bị thương.
Nhưng khi cuộc giao tranh bắt đầu diễn ra, tất cả binh lính trong trại đồng loạt đi lên, người nào cũng mang những cái túi lớn, trong có võng, lương khô, chỉ một vài người đi cuối cuối là mang theo ít nồi niêu, dùng để nấu nước.
4 trại lính rầm rập đi như thế, bọn phỉ thấy rõ, liền báo động.
Trần Thanh Toàn cho rằng đối phương muốn lặp lại trò đã làm với đám Dương, Công, bất ngờ tấn công.
Có điều lúc này trời sáng, chúng có trinh sát, nên thấy rõ rồi.
- Ta lấy bất biến ứng vạn biến, tử thủ, hệ thống phòng ngự của ta rất chắc chắn, nhất định trụ được.
Có câu nhất cổ tác khí, chúng dùng lối đánh bất ngờ mà không thể một hơi phá quân ta, nhất định nản lòng dần thôi.
- Được.
Liều!
Nguyễn Vĩnh ra lệnh toàn bộ quân phỉ liều chết mà đánh, không được để quan quân tiến thêm một bước.
Hắn thậm chí trao cho Trần Thanh Toàn quyền đốc chiến, ai dám lùi là chém chết.
Các cánh quân triều đình bắt đầu tiến lên, quân phỉ dùng ưu thế địa hình, chọn nơi thuận tiện bắn cung nỏ vào lính tiễu phỉ bên dưới.
Dù có khiên che chắn, nhiều người cũng bị thương, còn may, trải qua nhiều trận chiến đấu, binh sĩ có tinh thần tốt, nên vẫn từng bước phản kích, các xạ thủ bắn như mưa để áp chế địch, trong khi bộ binh cầm khiên vẫn xông lên, bất chấp thương vong.
- Lũ khốn này không cần mạng nữa sao?- Nguyễn Vĩnh chửi um lên trước cảnh tượng này.
Quân phỉ và quân triều đình đánh nhau rất hăng, bên nào cũng có ưu điểm, nhất thời, thế giằng co diễn ra khắp các mặt trận.
Trần Thanh Toàn và Đinh Văn chia nhau ra hỗ trợ các hướng, đội quân dùng nỏ lợi hại của Đinh Văn góp công lớn vào việc đẩy lùi nhiều đợt xung phong của quân triều đình.
- Kẻ địch có đội cung nỏ rất lợi hại, khốn kiếp thật, mấy lần tưởng có thể diệt được chúng rồi chứ!- Lý Tuấn chửi um lên, lúc này, hắn chợt thấy có người mang tin sang.
Là Kiệt, cậu ta sẽ tăng viện đội cung thủ do Mai Xuân Nghiêm chỉ huy sang chỗ Lý Tuấn để hỗ trợ năng lực đánh tầm xa, đồng thời tăng viện cho y 100 tân binh.
Đổi lại, tầm giữa trưa, Lý Tuấn phải đốc quân đánh thực mạnh, để kéo các tay nỏ sang bên hắn.
Lý Tuấn nghe vậy, hiểu rằng Kiệt quyết định dùng hắn làm mồi nhử, rồi sẽ đột phá tại chỗ mình.
Hắn nhớ tới thứ vũ khí Kiệt biểu diễn, liền gật đầu đồng ý.
Sau một hồi chiến đấu ác liệt, quân tiễu phỉ cũng dành vài thắng lợi nhỏ, lấn được một vài cứ điểm.
Nhưng sau đó họ cũng lùi, do đối phương phòng ngự chặt hơn, không thể công phá, mà chỗ họ mới đánh thì chủ yếu để thủ hướng từ dưới đánh lên, hướng trên đánh xuống nhiều đường thuận tiện đi lại.
Dù sao đó cũng là lưng của địch.
Quân phỉ thấy các toán quân tiễu phỉ lui binh, liền hò reo không ngớt, chúng cũng đang mệt chết mẹ.
Trần Thanh Toàn toan tổ chức truy kích để khiến quân triều đình thương vong thêm, nhưng không tên phỉ nào đủ sức, hắn cũng đành thôi.
Thế nhưng, thám báo báo về rằng, quân địch không rút về trại, mà đóng quân tổ chức ăn uống ở gần đây.
Chúng ăn lương khô, uống nước trắng, và đang tổ chức lại đội ngũ.
Tình hình này, có vẻ sẽ còn đánh tiếp.
- Chúng điên thật rồi, quyết diệt ta sao!- Nguyễn Vĩnh gầm lên, bảo quân phỉ cùng lao ra, nhân lúc quan quân đang ăn uống, đánh bất ngờ.
- Anh Vĩnh, không kịp rồi!- Trần Thanh Toàn ngăn lại, lúc nãy quân mình còn chút hăng máu, nhưng giờ đã ngồi nghỉ, khí thế đã tiêu tan, nhấc người dậy còn khó.
Chưa kể mấy lần trước đánh thăm dò, đối phương rút lui khá trật tự, có kẻ đoạn hậu.
Lần này dám ở lại ăn uống, chỉnh đốn, tất là cũng chuẩn bị kỹ càng.
Nếu như vừa này có thể truy kích, thì đối phương vì lần đầu đi đông, còn có thể chưa kịp chuẩn bị mà rối loạn, rồi sự rối loạn lan rộng, quân địch tan tác, chứ giờ thì hết cơ hội.
Chỉ còn cách để quân mình nghỉ ngơi, tung thêm thám báo, chờ địch tới đánh tiếp.
Tới giữa trưa, lúc nắng nóng nhất, mệt mỏi nhất, các cánh quân tiễu phỉ bắt đầu tấn công trở lại.
Tuy chỉ được ăn lương khô, uống nước đun sôi để nguội, nhưng nghỉ ngơi đầy đủ, nhân số áp đảo nên thế công của quan quân vẫn mạnh, còn quân phỉ tuy có cơm canh mà ăn, song người ít hơn, dù có lấy 1 đổi 2, vẫn tổn thất nặng nề.
Bên cánh quân Lý Tuấn chỉ huy, công trực tiếp vào nơi Lý Chí Vượng phòng ngự.
Lý Chí Vượng không phải một đầu lĩnh xuất sắc, không như Đinh Võ dám xông pha, không có cái oai của Nguyễn Vĩnh, chỉ xêm xêm Trần Minh Châu.
Mà Lý Tuấn có thêm 150 quân hỗ trợ, trong đó có 50 xạ thủ xịn của Mai Xuân Nghiêm, tất nhiên đánh cho quân Lý Chí Vượng tan tác, cơ hồ sẽ phá được đường này, một đường đánh thẳng vào trại địch.
Trần Thanh Toàn biết tin, vội vàng điều người tới ứng cứu, nhất là Đinh Văn và đội nỏ, thậm chí bản thân hắn cũng tới đốc chiến, và khi thấy Lý Chí Vượng không thể điều binh, đã chém y tại trận để răn đe những người khác.
Nhờ sự cứng rắn cộng thêm viện binh, quân phỉ tại phòng tuyến này cuối cùng cũng đã chặn được đà tiến công của Lý Tuấn, hai bên trở lại thế giằng co.
Trần Thanh Toàn đầu mướt mồ hôi, trên người có vài vết thương, nghiến răng vung kiếm đi chém giết với quân Lý Tuấn.
Thấy đầu