Trời cũng bắt đầu mưa ở trong đại bản doanh quân phỉ Động Hổ Vằn, giờ đã bị quan quân chiếm lĩnh.
Họ tu sửa lại một chút là có thể sử dụng ngay.
Vài người bị thương thì vào các căn nhà để trú mưa, còn ai tương đối khỏe mạnh thì ra tu bổ lại những công trình như chòi canh hoặc dựng chỗ để tránh mưa.
Bọn cướp chỉ có tu sửa chỗ ở cho 1000 người, còn họ thì ít nhất cùng phải 1500, chưa kể nơi ở đó giờ vẫn có người: nô lệ, người thân lũ cướp như vợ con,..
Tất nhiên, có thể bắt vứt ra ngoài, nhưng Kiệt không cho, chỉ cho giam giữ, tước vũ khí và tất nhiên sẽ đánh đập và giết nếu có kẻ chống đối.
Họ là quan quân tới diệt phỉ cơ mà.
Nhưng rốt cục, mọi thứ hóa ra lại đơn giản, những người ở lại đại đa số chấp nhận vận mệnh, không ai chống cứ gì, đám nô lệ hoặc người nhà thổ phỉ đã quen việc bị cai trị, còn lũ phỉ bị thương thì chả dám chống cự.
Bận rộn mất nguyên nửa ngày, những nhà tạm để quân lính có thể nghỉ ngơi đã dựng xong.
Dẫu thế, hôm nay họ tạm phải dùng lương khô, vì tới nhà bếp cũng còn đang dùng để làm nơi ở, không có chỗ mà nấu nướng.
Kiệt người ướt sũng, cậu ta là dạng không bị thương, rất gương mẫu đi ra thực hiện việc làm nhà ở.
- Có nước tắm với khăn này sếp!- Một người lính tới đưa cho Kiệt tấm vải khá sạch và chỉ cho cậu ra chỗ để tắm.
Kiệt quán triệt rõ ràng rằng nếu bị ướt, nếu điều kiện cho phép nên tắm rửa lau khô người để tránh các bệnh về da, anh em binh sĩ vì thế ngay lúc Kiệt đi làm ngoài trời mưa đã chuẩn bị.
Kiệt vào tắm trước, một lát sau các anh em khác vào theo.
Đã tắm sạch và lau khô người, Kiệt nhận miếng lương khô, nhai trệu trạo, lại quay qua hỏi người phụ trách đội hỏa mai rằng đã cất ký thuốc và súng đi chưa.
Mưa sẽ làm thuốc súng bị ẩm, diêm tiêu hút ẩm cực mạnh, thường phải cho thêm than chì vào mới đỡ tự hút, nhưng mà dội nước vào thì coi như toi, không thể dùng cho tới khi làm khô.
Đã thế, súng gặp mưa còn có thể bị rỉ do trong nước mưa có nhiều tạp chất.
Trận mưa lúc này cũng là lý do Kiệt kiên quyết đánh mạnh vào hôm nay.
Nghe Trần Hựu Nhân nói có thể mưa, Kiệt nghĩ ngay tới những khó khăn.
Nếu mưa, đội hỏa mai coi như vứt, kể cả có là súng dùng đá lửa, nhưng thuốc súng vẫn còn phải bọc trong ống giấy, đổ vào đầu nòng súng, nguy cơ bị mưa ướt cao.
Rồi phần thuốc súng để ở cốc mồi cùng có thể bị ướt, khiến đá lửa đập xuống không cháy, may mắn thì đổ thuốc mồi khác, không phải đổ đạn ra.
Mà đấy mới chỉ là phần súng, còn nhiều lý do khác nữa, như là khi trời mưa thì coi như chiến dịch tạm hoãn luôn: đường đi lầy lội, bệnh cảm, mưa gió ngăn tầm nhìn,....!Đánh trời mưa là thứ chưa bao giờ được khuyến khích nếu không ở thế cùng.
Bắt đầu trận đánh, Kiệt nhờ Lý Tuấn làm mồi, đánh ở một khu vực mà tay chỉ huy không giỏi lắm, lại tăng viện cực nhiều cho Tuấn.
Đây là dương mưu, nếu Tuấn có thể nhân đó mà phá giặc thì hay, không thì cũng hút đi kha khá bọn giặc.
Cuối cùng, Lý Tuấn làm được vế thứ hai.
Khi thế công bên Lý Tuấn bắt đầu giảm, Kiệt khẳng định quân địch đã kéo chủ lực qua, bắt đầu cho quân cầm hỏa mai tiến lên.
Đội hỏa mai 50 người chia ra các tổ nhỏ, mỗi tổ 10 người, đều có lính cầm khiên che chắn, từ từ tiến lên.
Khi áp sát địa điểm địch tập trung, cách khoảng 30 mét, tất cả đồng loạt hướng súng vào đó bắn, theo nguyên tắc hỏa khí phân tán, hỏa lực tập trung.
Những loạt đạn đầy sát thương, bắn vỡ cả khiên, xuyên qua cả những miếng gỗ dựng trên bờ tường đã diệt rất nhiều tên đứng trên đó.
Thực sự thì hỏa mai này vẫn là hỏa mai nòng trơn, thời gian nạp đạn cũng quá lâu, nhưng tiếng nổ cộng thêm việc lần đầu đối mặt khiến quân phỉ sợ vỡ mật, không dám đứng lại.
Nhân khi phòng tuyến địch sơ hở, không còn kẻ giữ vị trí, những chiếc thang được dựng lên, đạo quân cầm rìu chiến của Trần Ngụ theo chỉ huy leo nhanh lên trên thang, nhảy vào chỗ địch mà chém giết, phá vỡ những điểm phòng ngự.
Trước cảnh quân phỉ bắt đầu vỡ trận, chỉ huy Đinh Võ lao tới định dùng sức một người mà ngăn cơn sóng dữ, hắn đã đánh cho đội rìu chiến của Trần Ngụ phải lui bằng sức mạnh thể chất.
Tiếc thay, Đinh Võ lại quá tự phụ, thấy đỏ tưởng chín, cứ thế lao lên, nhằm vào đội hỏa mai đang nạp đạn.
Đinh Võ cũng gọi là có chút năng lực, thấy họ bắn xong phải nạp đạn khá lâu, định nhân đó thịt họ.
Tiếc là Kiệt trang bị đội hỏa mai khá kĩ, ai cũng có súng ngắn dùng đạn ghém được nạp sẵn, để phòng tình huống này.
Khi Đinh Võ lao tới gần, nhiều người đồng loạt nổ súng.
Đinh Võ bị bắn thành cái sàng luôn.
Đinh Võ gục, quân phỉ tự loạn thế trận, dần tan tác.
Những điều còn lại giống thông tin bọn phỉ tìm hiểu, quân của Kiệt đánh tạt sườn các cánh quân phỉ, rồi như quả cầu tuyết cứ lăn mãi, lăn mãi.
- Kiệt!- Trần Hựu Nhân đi qua, gọi Kiệt tới lều của các tướng chỉ huy nhâm nhi chén rượu chiến thắng, các quan chỉ huy dù gì cũng có đặc quyền, anh em binh sĩ ăn lương khô, uống nước, nhưng họ vẫn có rượu thịt.
Kiệt nhướng mày, nhưng rồi vẫn đi.
Không đi là tự tách mình ra khỏi đám đông.
Quân lính cần thật, nhưng chỉ huy cũng quan trọng không kém.
Như hôm nay, nếu Lý Tuấn không đồng ý, kế nghi binh của Kiệt làm nổi sao.
Khi Kiệt tới nơi, buổi liên hoan đang diễn ra, nhiều cô gái trẻ hoặc xinh đẹp đang ngồi đó, rót rượu hầu hạ các chỉ huy, tiệc cũng đủ món: gà, lợn, rượu,...!Kiệt ngồi ở bàn của mình, cùng mọi người nhấm nháp rượu, ăn vài miếng thịt.
Lúc này, một cô gái trẻ đi lại chỗ