Đoàn người Hoàng Anh Kiệt hành quân nhanh, tuyến đường họ đi là đường thông thương giữa Tây Bình và Nam Bàn, người đi lại nhiều nên cũng tiện đi lại.
Hơn nữa, đoạn đường này đã được dọn dẹp, không phải lo lắng bị phục kích hay gì, nên cứ sáng dậy hành quân, tới tối thì bắt đầu cắm trại nghỉ ngơi, không phải dò xét gì hết.
Kiệt trong lúc đi, cũng không ngừng hỏi han, thu thập thêm thông tin về anh trai.
Dương Quốc Lộ biết Kiệt là em trai Minh thì lập tức xa cách, phần Đan Quốc Hùng, thì không ngừng thân cận.
Nguyên nhân là vì Minh lúc này mới là người có đại quyền: kiểm soát phần lớn quân đội, lại thu phục được hầu hết lòng trung thành của người dân Nam Bàn tại nơi họ chiếm đóng.
Thậm chí ở phần nào đó, đã hất cẳng Dương Quốc Lộ khỏi nhiệm vụ cầm quân, tới chính những người lính miền xuôi đóng quân ở Nam Bàn.
Đạo quân này, nói thật, giờ trung với Minh hơn với Dương Quốc Lộ.
- Vậy mà vị tướng quân ấy cũng chịu sao?
- Không chịu cũng phải chịu, ai nói anh trai cậu tài giỏi quá làm chi.
Nhân tiện, hiện tại ông ta cũng là nhạc phụ của anh trai cậu đó.
- Cái gì chứ?- Kiệt kinh ngạc, Minh đã có vợ chưa cưới là Vi Thúy Liên.
Tính của Minh thì Kiệt lạ gì, đâu phải hạng tham luyến sắc đẹp tới nỗi bỏ vợ chưa cưới.
Đan Quốc Hùng nhún vai, chuyện này, thực tế còn phức tạp lắm.
Nói về việc này, phải quay lại thời điểm quân của họ phá được trại của A Nuế.
Minh muốn dùng con tin mới bắt được là vợ con A Nuế để nói chuyện với y, cậu ta cô vợ, giữ lại đứa con, bắt cô ta dẫn người của mình đi gặp ông chồng để bàn việc đầu hàng.
Đi cùng người vợ là mấy người Thái Học Sinh cộng thêm một võ sĩ bảo vệ hạng nặng- Bất Thắng.
Minh nói với người vợ rằng đàm phán thuận lợi hay không thuận lợi, thì vẫn phải để người mình về, cậu ta sẽ trả con cho, còn nếu dám thương tổn sứ giả, thì giết sạch sẽ.
Người mẹ nào chả muốn bảo vệ con, lập tức thề sống thề chết tuân thủ yêu cầu này.
Cô ta dẫn sư giả tới chỗ chồng.
A Nuế ban đầu muốn giết người hả giận, nhưng cô vợ nói mãi, xin mãi, hắn cũng đành vì con nhỏ mà chịu gặp mặt đàm phán.
Đám Thái Học Sinh bị giam mấy ngày, lòng đã sợ, may có Bất Thắng liên tục an ủi, mới giữ được tinh thần để nói chuyện.
Bọn nó lúc này không dám làm cao, y theo ý của Minh mà truyền đạt.
Nam Bàn nổi loạn, Nam Giao Đô Ty nhất định trấn áp, trước tiên là toàn bộ Tân BÌnh cử quân lên, không đủ sẽ còn quân từ Thuận Hóa, người Nam Bàn sẽ không đủ sức chông lại.
Tốt nhất là nên sớm liệu đường đầu hàng.
Nếu hôm nay A Nuế chịu hàng bên họ, dụ hàng các thế lực khác, Minh có thể cân nhắc sau khi dẫn quân từ Tây Bình lên đây đóng giữ, sẽ trả lại người của A Nuế để hắn tiếp tục làm tộc trưởng như xưa, thậm chí có thể cung cấp nhiều lợi ích khác.
A Nuế nghe một hồi, nói không động lòng thì không phải, nhưng hắn cũng không đồng ý ngay.
Bây giờ toàn Nam Bàn đang phản miền xuôi, hắn dám đứng ra khuyên hàng, hắn chết trước.
Hơn nữa, lần phản loạn này không chỉ người Nam Bàn làm, còn có người Chiêm hỗ trợ, đám dân miền xuôi thắng được hay không cũng không chắc.
Cuối cùng, A Nuế thẳng thắn từ chối, chỉ để đoàn người đi về thoải mái mà thôi.
Biết rằng A Nuế từ chối, mọi người hơi tiếc một chút, dù sao hai bên kết thù cũng sâu, không phải nói vài câu là hết.
Minh giữ đúng lời hứa, thả con của A Nuế về.
Bây giờ họ cũng phải tính tới các mối nguy tiếp theo.
Trước hết vẫn là A Nuế, họ diệt được thế lực của hắn, khiến việc chiêu mộ người của hắn bị gián đoạn, nhưng dân Thượng sống với nhau nhiều năm, quan hệ họ hàng dây mơ rễ má, đối phương có thể sẽ đi mượn quân.
Rồi còn hai thế lực Y Juy Hinh và A Trang nữa.
- Đáng lẽ chú mày nên hành động dứt khoát một chút!- Dương Quốc Lộ thở dài- Sao không để tên vệ sĩ này giết chết A Nuế luôn.
- Bác cũng đâu có nói kế này!- Minh đáp lại.
Mà dù lúc đó Dương Quốc Lộ có nói, Minh cũng sẽ không nghe.
Việc giết một người như A Nuế không có tác dụng lớn, ngược lại có thể kích dân Nam Bàn đứng lại gần nhau chống họ.
- Hai vị, việc đã qua rồi, lần sau nói tiếp.
Giờ thì vấn đề quan trọng là đối phó tiếp.
Cậu Minh, phương án chiếm giữ mở đường của tôi, hôm nay cậu có thể nói là theo hay không được chưa.- Đan Quốc Hùng giục.
Minh có ảnh hưởng tới những binh sĩ người Thượng, chiếm phân nửa đội quân của họ, rồi còn bao nhiêu tráng đinh Thượng có thể huy động thêm.
Nếu Minh theo kế hoạch, thực lực của họ coi như đủ, còn Minh không theo thì phải liệu mà lui cho sớm.
- Tất nhiên tôi đồng ý, quân ta chiến lực đã được thử thách, có thể theo phương án này.- Minh giờ gật đầu đồng ý, Hùng và Lộ âm thầm thở phào lòng đầy vui vẻ.
- Theo trinh sát báo về, Y Jut Hinh đã tập trung rất nhiều quân, lại nói phục được quân của A Trang, nên rất đông quân địch đang kéo lên.
Quân ta có lẽ nên dùng chiêu cũ, tập trung diệt một cánh của địch!
- Không ổn, địch đang kéo lên, ta lúc này đánh với quân Y Jut Hinh, chúng nhất định cố thủ đợi viện, liều chết mà giữ, không chịu đầu hàng, khi đó ta sẽ bại.- Minh phản đối.
Còn nhớ trong sách sử có chuyện này: năm 342 TCN (Tề Uy vương thứ 15), tướng Ngụy là Bàng Quyên đánh nước Hàn, Hàn cũng sai người tới cầu cứu Tề.
Tề Uy vương triệu tập