Quyển IV: Chiêm- Giao đại chiến
C 14: Thăm dò (1)
Sau ngày kỷ niệm, Kiệt và Minh còn phải ở lại làng chừng một tháng, để gặp gỡ, thăm hỏi các gia đình thương binh, tử sĩ.
Trên sân khấu, giữa chốn đông người, chỉ có thể nói chuyện vui để khích lệ sĩ khí, nhưng những người mất đi người thân, bị tàn tật, có thể vui mãi sao.
Họ cũng có những chuyện buồn, những điều cần hỗ trợ, những khó khăn trong cuộc sống mà trong không khí vui tươi của lễ kỷ niệm, họ không tiện nói ra.
Minh phụ trách đi thăm hỏi động viên trong khi Kiệt ngồi cùng vài trợ lý để xem xét các lời nhờ vả.
- Bà mẹ của Trần Chế sắp chết, ông ta mong muốn có thể tổ chức một lễ tang lớn, hôm trước bà mẹ ra xem ngày kỷ niệm, thấy dàn nhạc ta mời về, cứ muốn trong tang lễ của bản thân dàn nhạc như hôm nọ.
- Bà ấy chơi sang vậy!- Minh và Kiệt nhìn nhau mà cười.
Những người này nghĩ quá đơn giản, chưa nói tới số tiền khổng lồ bỏ ra để mời đoàn nhạc, chỉ riêng lý do mời họ tới, e cũng không được.
Biểu diễn trong một ngày kỷ niệm trọng đại, những nhạc công có thể chấp nhận, đánh đàn đám ma thì hoặc phải thân phận thế nào hoặc phải chồng vàng lên mà trả.
- Cử người đi nói chuyện rõ với bà cụ để họ liệu cơm gắp mắm.
- Vâng!
- Về chuyện Đào Bản, người bị thương mù hai mắt, hiện đang học nghề nuôi chó săn của lão Hữu, ông ta viết đơn gửi mình để xin có đơn đảm bảo vay vốn.
- Vụ này giao cho các quỹ chứ, sao lại hỏi mình?
- Quỹ thương binh và quỹ làng hiện đang cho vay khá nhiều người nên chưa xét được tới trường hợp của người ấy.
Có câu giàu hai con mắt khó hai bàn tay, mắt hỏng cả hai, làm gì cũng khó, thu hồi vốn sẽ rất chậm,...
- Bên ta có thể hỏi thăm, xem xem mô hình họ định làm là gì, hướng dẫn thêm, nhưng tuyệt không được vượt quyền, tùy ý ép buộc các quỹ cấp tiền.
Kiệt nhắc nhở.
Cái gì tới dễ quá cũng không biết quý trọng.
Trong thế giới cũ, Kiệt từng xem trên TV kể về các trạm dừng cao tốc, một trạm dừng do nhà nước cấp vốn thì nhanh chóng ngừng hoạt động sau một thời gian, một trạm dừng do tư nhân bỏ vốn vào thì hoạt động hiệu quả, bởi khi chịu sự quản lý của tư nhân, tất phải chi li, tìm mọi cách sinh lợi nhuận, và như thế cũng phát triển.
- Cậu Kiệt, bên ngoài bờ biển phát hiện có thuyền tới.
Là thuyền của Lý Tuấn.
Hiện đang hướng vào bờ.
- Lý Tuấn tới sao?- Kiệt nhíu mày- Anh Minh biết chưa?
- Dạ, có báo cáo cho cậu Minh rồi!
- Thuyền khoảng bao lâu sẽ cập bến.
- Có lẽ là tầm nửa canh giờ nữa.
- Đã biết! Cho chuẩn bị một chút, khi họ còn 10 phút sẽ tới thì báo.
- Vâng
Phần biển của làng Hồng Bàng khá nông, thuyền lớn không đi vào, nên tới khoảng cách nhất định phải đi thuyền nhỏ vào.
Có 5 con thuyền nhỏ tiến vào bờ biển.
Kiệt nhìn là biết có vấn đề gì đó, Lý Tuấn làm sao phải trịnh trọng tới vậy.
Với quan hệ của 2 bên, y thường tạt vào, nhờ dân làng đi thuyền ra, lên thuyền lớn trông thuyền hộ, để y và binh lính vào làng nghỉ và ăn nhậu.
Kiệt vội cho người gọi bá hộ Đào ra.
Kiệt và Minh tuy là người có quyền đưa ra quyết sách, nhưng đó là với nội bộ thôi, còn trước mặt người ngoài vẫn nên để bá hộ Đào Văn Xuân, cái này cũng giống như cơ chế Đảng và chính phủ vậy.
- Tướng quân Lý Tuấn!- Bá hộ Đào Văn Xuân tiến ra chào hỏi,
- Đây là bá hộ Đào Văn Xuân, hương trưởng, là người đứng đầu trong làng này.
Lão Xuân, đây là một viên tướng nhận nhiệm vụ quan trọng tới từ tận Hồng Giang, lão tiếp đón cẩn thận.- Lý Tuấn chỉ tay vào Đào Văn Xuân, đầu tiên nói tiếng Hoa sau lại nói lại bằng tiếng Việt, cha hắn là dân Hoa nên Lý Tuấn nói sơ được, sở dĩ nói tiếng Việt là để đám Kiệt nghe được, liệu mà xử sự.
Người hắn giới thiệu là tướng lĩnh tới từ Hồng Giang có 2 người, một nam một nữ.
Nam tầm 30 tuổi, nữ tầm 16 tuổi.
Người nam gật gù, dùng tiếng Hoa trả lời, bảo rằng họ muốn ở đây nghỉ hai ngày, nếu Tuấn có việc cần tuần tra bên ngoài cứ việc đi, chỉ cần 2 tới 3 ngày nữa tới đưa họ đi tới Hoài Nhân là được.
Ngoài ra, có tên phiên dịch xuất hiện, dịch từ tiếng Hoa ra tiếng Việt, không cần Tuấn phải truyền đạt hộ.
- Dạ!- Lý Tuấn chắp tay tỏ ra hiểu, qua nói với Đào Văn Xuân chuẩn bị nơi nghỉ cho khách quý.
Bá hộ Đào Văn Xuân lập tức dẫn đường, đưa mọi người qua nhà khách của làng, là nơi để quan lại hoặc các nhân vật lớn như họ Bùi qua thì nghỉ ngơi.
Làng Hồng Bàng phát triển, phải giao thiệp các thế lực lớn, cũng cần có tiện ích hợp lý.
Đoàn người tiến vào trong nhà nghỉ, nơi này cơ bản có thể ở được, Đào Văn Xuân xin phép cho lau dọn qua vì có chút bụi, bởi cũng lâu chưa đón khách quý.
Hai người kia cũng không làm khó, chỉ ngỏ ý muốn đi quanh làng cho biết, với cả ngồi thuyền cũng lâu, muốn đi lại một chút.
Đào Văn Xuân liếc qua Kiệt và Minh, được sự gợi ý, liền bảo hai thằng nhận nhiệm vụ chọn lấy người để đưa khách đi thăm quan.
Hành động này tuy nhanh, song không qua nổi con mắt của hai người khách quý nọ.
- Hình như hai kẻ kia mới là nhân vật có sức ảnh hưởng?
- Chúng còn trẻ, nhưng không tầm thường.
Nhìn tay của chúng xem, có vết chai của việc luyện võ, cơ thể nhìn bên ngoài không có gì, nhưng ta đảm bảo có cơ bắp đàng hoàng, chưa kể thần thái thong dong như vậy,...!Nếu ta nhìn không nhầm, bọn này đã từng giết người hoặc cầm quân.
Hai người không dùng tiếng Hoa, mà dùng tiếng Cao Câu Ly nói chuyện, tránh có kẻ hiểu được.
Phiên dịch họ dùng, cũng chỉ biết