Quyển IV: Chiêm- Giao đại chiến
C 42: Thủy chiến (6)
- Quân Chiêm Thành!- La Khang gật đầu và nói khi Lý Vĩnh Khuê xuất hiện.
- Cháu đã bảo rồi mà, cháu mang vận may tới đó! - Một giọng nữ vang lên, là Lý Huệ Trân.
Cô nàng trong lần ra khơi này nằng nặc đòi đi theo, cho là bản thân có thể mang tới vận may.
Chú của cô, Lý Vĩnh Khuê đoán địch sắp hành động, nên chuyến ra khơi nào cũng tham gia, còn việc huấn luyện ông ta thấy cũng không thể cấp tốc cải thiện thêm gì, cứ mặc hai bên thủy quân và ngư dân đấu qua lại.
Đã 5 lần ra khơi mà không gặp quân Chiêm, Lý Vĩnh Khuê cũng có chút sốt ruột.
Đi nhiều như vậy, cũng mệt chứ bộ.
- Được rồi, biết là cô mang may mắn tới rồi.
Giờ chuẩn bị chiến đấu đi.
- Dạ.- Trân là con nhà võ, lại là con gái cả, được ông, bố, chú nuông chiều, từ nhỏ đã luyện kiếm cung, thân thủ phi phàm, không phải nữ nhi liễu yếu đào tơ, không cần phải người khác bảo vệ.
Chưa kể, Trân cũng là tới giết địch giải khuây.
Hai bên chuẩn bị tiếp cận nhau, quân Chiêm lần này không có yểm trợ từ những tay lính đánh thuê, vì lần này ôm cây đợi thỏ, lính đánh thuê đòi chi phí quá cao, Yan Athem không tự chi trả được, mà cũng không ai trong các nước Chiêm Thành muốn bỏ tiền ra, tiền còn để làm việc khác.
Đây chỉ là diệt một đội thuyền cá, lấy dao mổ trâu giết gà quá lãng phí.
Vì không có hỏa lực yểm hộ, quân Chiêm chỉ có thể sử dụng phương pháp tấn công truyền thống, bắn tên qua áp chế quân địch, rồi lái thuyền đuổi vờn.
Thuyền Chiêm là thuyền chiến, khả năng xoay trở vượt trội, có thể lượng những vòng nhỏ, đuổi quanh thuyền cá, bắn tên vào, diệt bớt sinh lực địch, rồi khi cảm thấy thuận lợi sẽ tiếp cận, tiêu diệt, phá hủy thuyền địch.
- Cẩn thận.- Người đội trưởng hô cho có lệ thôi, chứ đám ngư dân đã biết phải làm gì, nâng khiên lên che chắn khi tên bay tới, không mấy người bị thương trong trận đấu tên lần này, khoảng cách cũng xa, gió thổi hơi ngược hướng, nên tên tản mát khá nhiều.
- Bắn trả!
Những cây tam cung sàng nỗ được lắp đặt nhanh chóng, bắt đầu phản kích lại, những mũi lao phóng vút qua, cắm vào thuyền địch.
- Ra lệnh cho các thuyền không bắn tên nữa!- Lý Vĩnh Khuê bảo La Khang truyền tin
- Có việc gì vậy? Không phản kích như vậy chúng thoải mái mà bắn cung, ta làm sao có thể....
- Kẻ địch cách quá xa, lướt cũng nhanh, bắn nhiều thế cũng không có tác dụng, mà tên của chúng uy lực cũng không lớn, không ảnh hưởng tới tốc độ hoạt động của thuyền viên.
Từ nơi này về đất liền còn xa, phải tiết kiệm vật tư.
Thuyền của ta là thuyền cá, đa phần chở ngư cụ, không như thuyền địch, chở toàn khí giới.
Bắn lượng tên như nhau, ta hết trước.
- Rõ!
Lý Vĩnh Khuê nói rõ cho La Khang biết, vì ông ta biết Khang là hạng có trí có dũng, có thể dùng được, nếu đội ngư dân này muốn lớn mạnh, cần có người như La Khang hỗ trợ.
La Khang phát lệnh báo các thuyền tiết kiệm vũ khí tầm xa, chỉ bắn trả khi địch tới gần, đủ để tạo sát thương thích hợp, đẩy lùi hoặc tiêu diệt bớt sinh lực địch.
Chứ còn không là toàn lực đón được gió, tìm cách quay về bờ.
- Lệnh các thuyền thẳng tiến, rồi đi vòng qua hòn đảo kia.- La Khang quát to, trên thuyền lập tức phát tín hiệu.
Sở dĩ phải dùng hòn đảo để đi vòng qua, là bởi nếu các thuyền tự tìm chỗ quay đầu, thì có khả năng có thuyền làm nhanh, có thuyền làm chậm, dẫn tới rối loạn đội hình, kẻ địch có thể nhân cơ hội tấn công.
Ngược lại, toàn bộ đoàn thuyền cùng vòng qua đảo, thì sẽ đồng bộ.
- Lũ khốn này, lần này ông không có chủ quan nữa đâu!- Yan Athem thấy đối phương tiến về phía đảo, khẽ nhếch mép.
Hắn dám chọn nơi này phục kích, không chỉ vì nó xa bờ, giúp hắn truy đuổi thời gian dài, mà còn vì có hòn đảo này.
Đối phương nhất định dùng hòn đảo làm mốc để các thuyền lượn vòng.
Những con thuyền đánh cá còn đang vòng qua đảo, chợt có người phát hiện trên đảo có gì đó.
Quân Chiêm đang đẩy những thứ rất lớn ra, và nheo mắt lại, Khang biết đó là gì.
Đó là máy bắn đá.
Tiếng hô bằng tiếng Chiêm vang lên, và những viên đá lao tới, phi thẳng vào các thuyền cá.
Quân Chiêm đã bố trí trên đảo vài cái máy bắn đá.
Không cần quá trúng mục tiêu, căn bản là gây rối loạn cho đoàn thuyền.
Những viên đá khổng lồ phi thẳng tới, đáp xuống nước làm bắn tóe nước lên, có viên chạm vào thuyền, làm vỡ một phần thuyền, rất may, ảnh hưởng không quá nghiêm trọng, không mất thuyền.
Nhưng đúng lúc này, một trận mưa tên xối xả bay tới.
Vì thấy những viên đá bay tới, biết có dùng khiên cũng không che được, ngư dân vội tản ra.
thậm chí vứt cả khiên đi để chạy cho nhanh, né cho mau.
Thế là tới lúc quân Chiêm bắn tên tới, không ai giơ khiên lên đỡ kịp, hoặc không đủ khiên che, nhiều người bị thương.
- Chúng bắt thời cơ chuẩn quá!- La Khang đập tay vào mạn thuyền.
- Không, là chúng đã có chuẩn bị.- Lý Vĩnh Khuê nhấn mạnh.- Giờ cần quyết đoán, chuẩn bị chiến đấu đi.
- Cái gì?- Khang còn chưa kịp hiểu
- Báo cáo, có thuyền bị đánh chặn rồi.
- Sao vậy!
Người quan sát báo lại, kẻ địch tập trung bắn cấp tập vào khúc giữa đoàn thuyền, làm các thuyền ở giữa thì muốn trì lại để tránh, thuyền đi sau lại tiến vội để tránh, thế là bị đâm nhau, hiện khó di chuyển, kẻ địch đang lao tới.
- Chúng tính rất kỹ rồi, bắn ngay khúc giữ, khiến phần giữa và phần đuôi bị ứ lại, phần đã chạy được sẽ cắm cổ mà chạy, chúng thịt xong phần đuôi, sẽ đuổi tiếp phần đầu, giết nốt.
Giờ chỉ có cách chiến đấu mà thôi.
Nhóc quyết định ngay đi.
- Được, liều thôi! Tôi tin vào ngài.
Lý Vĩnh Khuê lấy được quyền chỉ huy, lập tức phát lệnh.
Hắn chia quân ra ba cánh.
Cánh thứ nhất dừng thuyền lại, nhanh chóng tấp vào trong đảo, vô hiệu quá địch, cánh này