Đặng Toán để Đặng Lượng ở lại chỉnh đốn quân sĩ, để họ không bị cái gọi là no dồn đói góp, sau những ngày căng thẳng chiến đấu, được sống an nhàn liền sa vào hưởng thụ, không tập luyện, không giữ kỷ luật và tinh thần chiến đấu, thành một đội quân cặn bã.
Đặng Lượng nghiêm túc hứa hẹn không làm cha thất vọng, Lượng cũng biết cha đây là muốn để mình từng bước tiếp quản quân quyền.
Thông qua kiểm tra việc huấn luyện binh sĩ, chỉnh đốn kỷ luật, sẽ xây dựng được hình tượng lãnh đạo của cậu ta với các tướng sĩ.
- Con trai, việc rèn luyện binh sĩ của quân ta quan trọng, nhưng còn có việc quan trọng hơn.
Đó là anh em nhà họ Hoàng.
Ta muốn con tìm cách khống chế chúng, hoặc ít nhất, tìm hiểu được thứ chúng muốn để trao đổi.
- Thưa cha, con chưa hiểu lắm.
- Con thấy hỏa khí của họ Hoàng mang ra thế nào?
- Uy lực rất mạnh, không có thứ hỏa khí đó, ta muốn phá cứ điểm phía bắc của quân Chiêm để phá vây e rằng phải hi sinh không ít.
Cha, sắp tới chiến cục căng thẳng, có thứ hỏa khí đó, quân ta nhất định chiếm ưu thế.- Đặng Lượng hiểu ra ý của cha, nhưng đồng thời cũng thấy không hiểu lắm.- Thưa cha, phanafh ỏa khí và anh em họ Hoàng thì con hiểu, nhưng tại sao lại cần trao đổi hay không chế.
- Nhóc con nhà mi, ta hỏi con, con nghĩ sắp tới họ Hoàng có chịu cùng chúng ta sát cánh chiến đấu nữa không? Chiến trận sắp tới, không chỉ đơn giản là đánh và rút, mà là phải liều mạng chiến đấu, nơi cần thủ có khi phải lấy ít địch nhiều, nơi cần công phá có khi phải chấp nhận hi sinh, và còn lắm lúc, cần phải làm mồi nhử.
Chúng ta, rồi tên Phạm Thời Trức, Ebisu hay Lý Vĩnh Khuê đều là tướng soái của Hoài Nhân, có nghĩa vụ giành lấy thế trận.
Các binh sĩ dưới trướng chúng ta, có chúng nghĩa vụ đó với chúng ta.
Nhưng những tên lính dùng hỏa mai kia, không có nghĩa vụ đó, để bắt chúng phải chiến đấu như thế, chỉ có Hoàng Anh Kiệt, hoặc chí ít là con phải có sự hỗ trợ của Hoàng Anh Tài.
- Thưa cha, người nói rồi mà, ta phải chiến vì ta là quan viên Hoài Nhân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoàng Văn Định cũng là quan lại Hoài Nhân.
Ông ta cũng phải có trách nhiệm.
- Hoàng Văn Định chỉ là quan văn, mà chức tước cũng chả cao quý gì.
Bị bắt bí quá thì xin từ quan.
Cũng không ai nói được gì! Khi đó con mới vội vàng tìm anh em họ Hoàng thương lượng sao?Thân là kẻ làm tướng, phải tính tới chỗ thua trước, mới tìm được cách thắng lại.- Đặng Toán nghiêm mặt
- Phụ thân nói phải, là con cạn nghĩ.
Đặng Toán căn dặn con mình vài việc, rồi mang thân vệ tiến xuống khu vực bắc Hoài Nhân để gặp mặt các chỉ huy khác.
Còn phần Đặng Lượng, ở lại, thực h iện đúng lời cha dạy, giao lưu sâu hơn với anh em họ Hoàng để xem có hai anh em Kiệt, Tài có sở cầu nào để trao đổi.
Lượng mang rượu qua gặp Tài trước, lấy cớ cùng ngồi nói chuyện và mừng việc an toàn mà thoát vòng vây quân Chiêm, đồng thời muốn cảm ơn anh em Kiệt- Tài đã mang quân qua ứng cứu cha con họ.
Hai người vốn quen biết, nên Tài cũng không thể từ chối.
Hai bên gặp mặt, Đặng Lượng không ngừng nói về chiến công hiển hách của đội quân hỏa mai, rồi dò hỏi về đạo quân này.
- Phải công nhận là hỏa khí đó thực lợi hại, may ra chỉ có Ebisu mới sánh bằng.
Cứ nghĩ cái cảnh nó bắn tan nát những chòi canh kia mà nhớ mãi.
- Tất nhiên là vậy rồi, anh trai tôi tốn công tốn sức nghiên cứu mãi mới ra được thứ hỏa dược đó đấy.- Tài cười lớn khoe mẽ-Nói cho ông bạn biết, so với hỏa dược của Ebisu, thứ mà anh trai tôi chế ra, tốt hơn gấp đôi.
- Ghê gớm vậy sao? Chắc các cậu cũng phải chi nhiều tiền lắm.
- Cũng không còn cách nào khác, họ Hoàng phất lên quá nhanh, không có vũ khí phòng thân thì chỉ e sớm muộn cũng thành con lợn béo cho người ta thịt.
Ai dám thử định ăn cướp của họ Hoàng, tất phải biết hỏa khí của chúng tôi bắn cho nhừ người.
- Nhưng tự tiện chế tạo thứ này, e rằng sẽ bị kẻ có ý đồ không tốt nhắm tới đó.
- Kẻ nào dám đấu hỏa khí chứ hả?
- Quan viên Đại Hoa chứ còn ai khác.
Nghĩ mà xem, họ Hoàng các ông phát quá nhanh, tay lại có hỏa khí, họ chẳng nhìn vào.
- Kẻ nào có ngon thì cứ thử.
Hỏa khí là ở tay chúng tôi.
- Bạn ơi, chỉ dựa vào mấy thứ hỏa khí đó mà liều, cũng là lúc đường cùng! Chỉ e họ Hoàng nhà bạn gặp nguy mất.
- Hử?
- Thử nghĩ xem, nếu các cậu sử dụng hỏa khí để tự vệ, người ta lại vu cho cái tội làm phản, rồi điều động đại quân tới thì toi à.
- Thì chúng tôi chế tạo hỏa khí cốt để đe dọa kẻ khác không dám đụng tới mà.
- Cái sự sợ hãi hỏa khí đó, chỉ e không đủ đâu.
Tôi cho rằng, chỉ có thân phận quan lại mới đủ sức bảo vệ họ Hoàng các cậu.
- Cái đó thì còn cần chờ ông bạn phải nói sao? Anh trai lớn của tôi cầm quân ở Nam Bàn, cha tôi làm quan Đại Định.
- Thực tình không muốn khiến bạn thất vọng, nhưng thế nói thật thì chẳng là cái gì sất.
Cha bạn chỉ là một quan văn quản lý thuế má, họ bãi miễn chức lúc nào cũng xong.
Còn anh trai lớn của bạn, ở với đám dân man mọi đó thì làm được gì.
Dân Man xưa nay vốn không được coi trọng, dám làm loạn là sẽ bị đánh chết ngay.
Đặng Toán không ngừng dùng lời lẽ để hòng dọa dẫm Tài về tình cảnh nguy hiểm của họ Hoàng, làng Hồng Bàng sẽ phải chịu vì sự giàu có và những công nghệ họ đang sở hữu.
Nhưng Đặng Lượng không mở lời mời chào ngay.
Làm thế thì lộ quá, có thể phản tác dụng.
Y chỉ nói tới thế rồi cùng Tài lo uống rượu.
Tới khi đã ngà ngà, Lượng xin phép ra về.
Tài đợi ông bạn đi rồi,, lập tức đi tìm Kiệt.
Nghe Tài thuật lại cuộc nói chuyện, Kiệt cũng tán đồng những gì mà Đăng Lượng nói, có