Con đường dài khó đi, lại thêm bị quân Chiêm truy kích, quân Hoài Nhân cũng rơi mất đi 1500 binh sĩ, có chết khi giao tranh với kẻ địch truy đuổi, có đào ngũ bị giết hoặc đào ngũ thành công, có hàng quân Chiêm, cũng có người tự chết vì vết thương nặng hoặc bị bỏ lại vì bị thương,...! Số còn lại, là hơn một vạn, trong đó 7000 là binh sĩ, còn lại là phu.
Và 7000 binh sĩ này, qua đào tạo trên suốt con đường dài kia, đều trở thành những binh sĩ tinh nhuệ hơn cả khi trước.
Không chỉ binh sĩ, các tay chỉ huy cũng được đào tạo tốt hơn, qua từng trận chiến, những người dám chiến đấu, tuân lệnh cha con họ, có tư duy cầu tiến,...!được thăng tiến, biến đội quân này dần thành đội quân thống nhất dưới sự chỉ huy của cha con họ Đặng.
- Báo, đã thấy quân tiếp ứng.
- Tất cả cẩn thận, không được giải trừ cảnh giác cho tới khi có lệnh!- Đặng Lượng ra lệnh nâng cao cảnh giác, tuy vậy cũng chỉ để làm màu chút, vì họ đã tới được nơi cần tới, chiến lũy mà Trần Huyện xây dựng mấy tháng trước.
Đối phương tiếp cận bọn họ, không ai mang vũ khí, vì trinh sát đã đi tới thông báo rồi.
Người ra đón là Hoàng Văn Định.
Khi Amira cùng Hiên Giáo quyết định tiết lộ tin mật cho Chiêm Thành biết, cô ta đâu ngu tới mức quên bố chồng.
Amira cho người báo gấp với Kiệt để liệu đường.
Kiệt lập tức xúi bố mình lên phía tây, lấy cớ là thăm con.
Do cả Kiệt, Minh và Tài đều đánh quá hăng, quan lại Hoài Nhân không ai có thể nói ra nói vào điều gì, Định được lên ngay.
Vì thế ông ta thoát nạn bị bắt ở Đại Định, lại lên đây sau khi Đại Định mất vào tay quân Chiêm.
- Các vị, xin mời vào trong chiến lũy.
Đồ ăn thức uống, nơi chỗ nghỉ ngơi đã được sẵn sàng rồi.
- Hoàng Văn Định đại nhân, sao lại ra đốn chúng tôi thế này?- Đặng Toán chắp tay tỏ thái độ tôn trọng
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Tướng quân Đặng Toán, cha con tướng quân dẫn đại quân vượt ngàn hiểm nguy lên được đây, giữ được nguyên khí cho Đại Định, cho Hoài Nhân, so với hai vị, tôi đã là cái gì?- Hoàng Văn Định khéo léo đáp lại, ông ta cũng không có ngu, Đặng Toán tuy bề ngoài có chút tôn trọng, nhưng ánh mắt không có sự tôn trọng gì, rồi các tướng lĩnh khác của cha con họ Đặng càng không chú trọng ông ta.
Làm quan vài năm, Hoàng Văn Định cũng biết tiến thoái.
Vì thế, Hoàng Văn Định lập tức tâng công cha con họ Đặng không chút khách sáo và e ngại.
Có câu không tiện đánh vào mặt thằng đang cười với mình, Định đã thiện chí, quân sĩ của Đặng Toán cũng bắt chước chỉ huy mà thân thiện với Hoàng Văn Định.
Không khí hai bên thân mật, Kiệt và Tài lúc này cũng xuất hiện.
Ba cha con vui vẻ khi gặp lại sau thời gian dài xa cách.
- Hai thằng nhóc các con cứ xông pha chiến trận như vậy, để những người cha người mẹ phải lo lắng.
- Cha à, cái này cũng là bất đắc dĩ.
Nếu được, con chỉ muốn làm một tên công tử bột cả ngày ăn no ngủ kỹ, nhưng ai cho chứ.- Kiệt nhún vai tỏ vẻ bất lực.
Quả thực, cậu chỉ muốn làm ăn, kiếm tiền và sống thật thoải mái.
Nhưng bị kẻ khác nhắm vào, cậu không thể không phản kích.
- Con thì cha biết mà, thích cuộc sống có chút mạo hiểm.
so với ngồi học hành, con muốn chiến đấu.- Tài cười trừ
Cuộc hội ngộ cũng chỉ diễn ra trong quãng ngắn, Kiệt nhắc cha nên đưa đoàn người vào chiến lũy để bắt đầu nghỉ ngơi.
Hoàng Văn Định lập tức cáo lỗi vì đã mải nói chuyện với các con mà quên tướng sĩ.
Ông ta lập tức tự dẫn đường cho đám Đặng Toán đi vào căn cứ.
Khu căn cứ khi xưa được xây để phòng ngừa phía tây, gần đây phía tây bình yên, phía đông lại thành mối nguy, nên công sự phía đông được gấp rút chuẩn bị.
Phu phen được điều động đi đào hố, cắm chông, làm những chiến hào,...!ở bên ngoài chiến lũy.
Không khí làm việc rất hăng say làm binh lính của Đặng Toán cũng thấy ngạc nhiên.
Vì đang xây thêm công sự, đường đi có nhiều người qua lại, thêm các loại xe để chở đất, đựng chông, đường vào căn cứ có chút chật chội, phải có người điều phối giao thông.
Theo sự hướng dẫn, đoàn người tiến vào căn cứ.
Tiến qua bức tường, toàn bộ quân lính Hoài Nhân, thậm chí nhiều tướng lĩnh toàn thân run rẩy, thậm chí có người ngã quỵ ra.
Suốt thời gian qua trèo đèo lội suối, thiên nạn vạn hiểm, hàng đêm hàng ngày phải đối mặt quân địch, lo lắng bị địch đuổi theo, sợ địch đánh đêm tới mức ngủ không ngon.
Giờ cuối cùng đã tới được nơi an toàn, không còn phải lo nghĩ, thực sự khiến tất cả như đi tới thiên đường.
Đặng Lượng cảm thấy mất mặt và muốn thét ra lệnh chỉnh đốn, nhưng Đặng Toán ra hiệu con trai không cần làm vậy.
Binh sĩ đã quá mệt mỏi, ép họ thêm cũng vô ích.
Có điều ông cũng tự nói với bên Hoàng Văn Định thông cảm và cố gắng gúp các binh sĩ được thoải mái một phen.
Toán còn cho người lấy một ít vàng bạc mà bản thân có mang để làm phí.
binh sĩ thời gian dài chiến đấu căng thẳng, cần giải tỏa, hi vọng dùng số tiền này cho mướn một ít quan nô tỳ ( phụ nữ phục vụ nhu cầu tình dục trong quân đội) để binh sĩ dùng mà giải tỏa.
Hoàng Văn Định từ chối một hồi, rồi vẫn nhận.
Đặng toán kêu các tướng lĩnh bên dưới nghe lệnh, đồng thời hứa hẹn rượu ngon gái đẹp cho binh sĩ để họ hưởng thụ dần dần.
Có lời này, quân sĩ coi như xốc lại tinh thần, tuân lệnh hơn.
Đại quân tìm chỗ nghỉ ngơi theo sự chỉ dẫn của quân đội trong