"Ta cũng muốn quay về nơi ta được sinh ra!"
Vừa nghe nàng nói dứt câu Lục Thừa Phong đang nhai miếng cá nướng trong miệng đột nhiên bị sặc "Hả? Muội muốn đến Hoàng Ngô trấn?"
"Đúng vậy, sao hả? Không được sao?"_Bạch Ngân Hoa nhìn y nhăn mặt.
Lục Thừa Phong thấy biểu cảm kia của nàng liền trả lời "Được, đương nhiên là được nhưng mà…"
Ngay lúc này Trần Khải Ngôn cũng lên tiếng "Hoàng Ngô trấn phải đi ngược lại với Tây Hải.
Nếu đến đó nhanh nhất cũng là một tháng."
"Vậy sao?"_Bạch Ngân Hoa ngơ ra nhìn hắn sau đó nhanh chóng nói "Ta mặc kệ một tháng thôi mà, sẽ nhanh thôi."
Hai người kia im lặng nhìn chằm chằm vào Ngân Hoa.
Nàng thấy sắc mặc bọn họ không tốt, liền hạ giọng hỏi "Ta… làm ảnh hưởng đến các huynh sao?"
Hai người kia lại chẳng trả lời nàng.
Bạch Ngân Hoa lúc này rối lên "Nếu các huynh cảm thấy không tiện thì thôi vậy, dù sao ta cũng chỉ là thuận miệng nói."
Trần Khải Ngôn lúc này lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên lặng này "Không phải là không tiện, hai người bọn ta chỉ là sợ…"
Thấy Khải Ngôn do dự không nói được nửa câu sau, Ngân Hoa cũng hơi sốt ruột giục hắn "Sợ gì chứ? Huynh mau nói đi"
"Là sợ tiền còn lại không đủ cho muội ăn trong một tháng tới chứ sao nữa"_Lục Thừa Phong nhíu mày trả lời nàng.
Bạch Ngân Hoa nghe y nói xong liền giận đến đỏ mặt quát lên "Các huynh là sợ ta ăn hết tiền của các huynh sao? Ta nói các huynh biết bổn cô nương còn rất nhiều tiền cho nên ta sẽ không tiêu tiền của các huynh đâu"
"Ngân Hoa đừng giận, bọn ta chỉ đùa thôi mà, đừng giận nha"_Lục Thừa Phong thấy nàng giận lên liền nắm lấy tay nàng xin lỗi.
"Huynh cút ra chỗ khác cho ta!"_Bạch Ngân Hoa tức giận hất tay của y ra.
Trần Khải Ngôn đưa con cá vừa nướng chín cho nàng "Ngân Hoa, ăn đi đừng giận nữa nha"
Bạch Ngân Hoa lườm hắn, giật lấy con cá rồi giậm chân bỏ đi.
Thấy nàng tức giận bỏ đi, hai người kia liền thấy bất an mau chóng lấy đồ rồi đuổi theo nàng.
Ở phía trước, Bạch Ngân Hoa tức giận vừa đi vừa cắn một miếng thịt của con cá vừa nãy.
Dường như là tức giận nuốt không nổi nàng quăng luôn con cá xuống đất lẩm bẩm mắng "Hai người các huynh đúng là quá đáng mà, một mình ta có thể ăn hết số tiền trong người các huynh sao? Đúng là không giận không được mà!"
Nói rồi nàng giậm chân, bĩu môi dùng ngự kiếm bay về nhà trọ.
Hai người kia đuổi theo nàng thế nào cũng chẳng kịp, hết cách cũng quay trở về nhà trọ.
...----------------...
Sáng hôm sau, bên trong căn phòng của nhỏ.
Bạch Ngân Hoa bị ánh sáng bên ngoài chiếu vào làm cho chói mắt, nàng nhăn mặt lờ đờ thức dậy, toàn thân như chẳng có sức lực từ từ đi lấy y phục thay ra.
Sau khi thay y phục xong cơn buồn ngủ vẫn chưa buông tha cho nàng, nàng ngáp ngắn ngáp dài từ từ đi xuống dưới tầng trệt.
Không ngờ vừa xuống đã nhìn thấy Thừa Phong và Khải Ngôn ngồi ở một bàn ở đó nhìn chằm chằm vào nàng.
Vừa nhìn thấy bọn họ chuyện lúc tối đột nhiên hiện lên trong đầu nàng, nàng vẫn còn hơi giận, liền quay đầu đi lên.
"Bạch tiểu thư, muội qua đây chút đi"_Lục Thừa Phong lên tiếng kêu nàng.
Ngân Hoa hít một hơi thật sâu